Chương 517: Cảm Giác Quen Thuộc
Ở đây, vàng bạc châu báu có ở khắp mọi nơi, đáng lý ra ngoan ngoãn lấy đi coi như vớ bở rồi, nhưng nhóm người trộm mộ phát hiện ngôi mộ này không tầm thường, vàng bạc châu báu chỉ là thứ yếu, khả năng cao chủ mộ là người tu tiên.
Nếu tu tiên thì chắc chắn sẽ có văn chương trên hài cốt, nếu có thể lấy lấy được tiên dược trường sinh bất tử gì đó thì chẳng phải còn đáng giá hơn châu báu sao.
Họ mở quan tài của Ngụy Tổ Quang ra, phát hiện hài cốt của hắn.
Có rất nhiều các tu luyện thi giải tiên, Ngụy Tổ Quang đi theo con đường luyện chế tinh nguyên.
Vì thế, những tên trộm mộ mở quan tài ra, nhìn thấy trên bộ xương khô có năm viên tròn sáng lấp lánh như xá lợi trong truyền thuyết.
Họ dĩ nhiên lấy năm viên tinh nguyên đi.
Lúc rời đi, nhờ có tinh nguyên mà họ tìm được đường ra ngoài, nhưng có một tên tụt lại phía sau và chết ở bên trong như bọn ta đã thấy.
Những phiên sơn khách còn lại ra khỏi núi, thảo luận với nhau xem rốt cuộc những viên tinh nguyên này là cái gì, sau khi trao đổi xong, có người nói, có lẽ thứ này là nội đan, chúng ta ăn chúng thì có thể sống lâu trăm tuổi.
Mấy phiên sơn khách đều cảm thấy có lý, thế là ăn luôn “nội đan” lấy từ thi thể.
Ai ngờ, nội này xuống bụng lại hấp thụ tinh khí của đám người sống này, trở lại hài cốt.
Xương cốt của thi giải tiên mọc ra máu thịt, thi giải thành công.
Hắn mở mắt ra, tức khắc thở dài, tỉnh rồi, nhưng sống tiếp quá vô vị.
Hắn thật sự không có cách nào khác, bèn đánh thức tỳ hưu bạch ngọc, dù sao có bạn cũng tốt hơn.
Khi ấy, hắn phát hiện sắp có núi lở, mà dân chúng dưới chân núi đang tổ chức đón tết Trung Nguyên, vì thế hắn mới bảo yêu tinh trong núi là ngỗng long xanh xuống chân núi giúp họ thoát khỏi kiếp nạn này.
Tổ tiên làm việc thiện thì con cháu sẽ được hưởng phúc, hắn muốn tích lũy công đức cho hậu duệ nhà họ Ngụy.
Nhưng sau đó người dân thỉnh nguyện, muốn dâng hương thờ cúng hắn, hắn không muốn, càng ít người đến đây càng tốt.
Bởi vậy hắn mới hồi đáp không cần gì cả, chỉ ước định một việc: Tuyệt đối không được lấy bất cứ thứ gì trên núi.
Đây cũng là giao kèo giữa hắn và Giang Trọng Ly.
Bình yên vô sự nhiều năm, thế nhưng năm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn – trời giáng sấm sét.
Có lẽ Thanh Long cục bị phá, khiến Chu Tước cục bị liên lụy, Chu Tước cục rung chuyển, mộ quý phi mở ra, nhiều người dân lên núi lấy những thứ trong mộ đi.
Hắn căm thù những người không tuân thủ ước định đến tận xương tủy, hắn luôn nhớ đến phu nhân vô tội chết thảm của mình.
Người sống vi phạm giao kèo thì phải được dạy cho một bài học.
Vì thế, hắn bảo tỳ hưu bạch ngọc xuống núi ăn những người lấy châu báu.
Nói đến đây, ta nghĩ đến Đỗ Hành Chỉ. Lúc trước nàng nghe đến mấy chữ tỳ hưu bạch ngọc thì mới biết Chu Tước cục thay đổi nên cố ý chạy tới nơi này, ta bèn hỏi nữ thiên sư Thiên cấp Đỗ Hành Chi lần trước đến đây tìm người cũng bị tỳ hưu bạch ngọc ăn mất rồi sao?
Ta còn nhớ lần trước Ngụy Tổ Quang nghe nhắc đến Đỗ Hành Chỉ thì tỏ ra vô cùng căm ghét.
Quả nhiên, nghe ta hỏi, Ngụy Tổ Quang sầm mặt:
“Ngươi quan tâm nàng quá nhỉ.”
Nhưng ngay sau đó Ngụy Tổ Quang nói với giọng thoải mái:
“Cũng không có gì...Nàng thấy ta giết người, muốn trấn áp ta vào quan tài lần nữa, nói là phải bảo vệ tứ tượng cục. Tứ tượng cục còn chưa đến lượt nàng bảo vệ.”
Đỗ Hành Chỉ rất thông minh mà, sao lại khăng khăng cứng đối cứng với thi giải tiên, hoàn toàn không được lợi gì!
Thấy ta sốt ruột, thi giải tiên thở dài:
“Nhưng nàng khá may, có một người giúp sức lợi hại.”
Ta mừng rỡ:
“Vậy là nàng không sao ư?”
Trước kia đã nghe nói Đỗ Hành Chỉ xuất thân từ danh môn thế gia ở Tây Xuyên, bậc thầy phong thủy Đỗ Hải Đường là cô của nàng, chẳng lẽ người nhà họ Đỗ đến cứu nàng đi rồi?
Vậy thì ta yên tâm rồi.
Nhưng ai ngờ thi giải tiên lắc đầu:
“Ngươi phải hỏi người giúp đỡ nàng.”
Ta vừa mới yên lòng, tức khắc lại căng thẳng. Nói vậy là có ý gì, lẽ nào Đỗ Hải Đường bị thương nặng, không rõ sống chết?
Ta đang định hỏi hắn, đột nhiên bàn tay bất cẩn chui tọt vào đống châu báu và chạm phải thứ gì đó.
Cảm giác ấy...Cực kỳ quen thuộc.
Giống như...Trước kia ta từng sờ rồi!
Ta vô thức cầm lấy thứ đó, rút ra, là một cái chậu.
Nó không khác chậu rửa rau là bao, màu sắc rất kỳ lạ, đó là màu tím ánh vàng kim.
Tiếp theo quan sát khí, bảo khí của nó sáng đến mức chói mắt!
Ta chưa bao giờ thấy bảo khí nào chói lóa đến vậy...
Nhưng đồng thời, cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại xuất hiện, giống như chính tay ta đặt nó ở đây từ rất lâu trước kia!
Tuy chưa kiểm chứng, nhưng ta cảm nhận được rõ ràng, đây là chậu châu báu!