Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 518 - Chương 518 - Đó Là...

Chương 518 - Đó Là...
Chương 518 - Đó Là...

Chương 518: Đó Là...

Thi giải tiên nói với giọng điệu dửng dưng:

“Ai ai cũng muốn có được thứ này, nhưng ta khuyên ngươi một câu, có thể không dùng thì đừng dùng, đây là một chuyện không có lời, cái giá phải trả đắt hơn nhiều so với cái có được.”

Là sao? Tức là tuy thứ này có thể nhân bản bất cứ thứ gì nhưng mà người sử dụng sẽ…

Ta chưa kịp hỏi thì bỗng cảm thấy nơi này giống như xảy ra động đất, tỳ hưu bạch ngọc đi di chuyển?

Đúng rồi...Tỳ hưu bạch ngọc nuốt ta vào bụng, chắc chắn Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương sẽ nghĩ cách cứu ta ra, họ định làm gì tỳ hưu bạch ngọc, không phải là...Giết nó đấy chứ?

Ý nghĩ này làm ta sợ hãi, tức khắc đứng dậy. Tỳ hưu bạch ngọc là linh thú, giết tỳ hưu thì sẽ bị trời phạt!

Nhưng chưa đứng vững thì cảm giác rung lắc còn dữ dội hơn trước, ta lại ngã ngồi xuống đất.

Thi giải tiên nhìn chằm chằm vào ta, nói:

“Vô dụng thôi...Tỳ hưu bạch ngọc sợ hãi thì sẽ tiêu hóa nhanh hơn.”

Quả nhiên, hắn còn chưa nói xong, ta bỗng nhận thấy lòng bàn chân mình nóng ran, ta cúi đầu nhìn xem, tức khắc cảm thấy kinh hãi: Đế giày của ta đã biến mất từ bao giờ, giống như bị thứ gì đó hòa tan, lộ ra bàn chân trần!

Trên mặt đất...Không, phải nói là trong cơ thể của tỳ hưu bạch ngọc tiết ra một loại chất lỏng, giống như mưa lâm râm, thấm ướt cả không gian này.

Màu của chất lỏng này cũng là màu tím ánh kim.

Ngay lập tức ta bò lên đống châu báu, nhưng ta phát hiện ra, vàng bạc châu báu bên dưới dính phải chất lòng tím ánh kim ấy sẽ dần dần tan chảy như kim loại bị nung nóng!

CMN...Dịch vị này còn có thể hòa tan vàng chứ đừng nói là con người!

Vừa rồi chỉ biết những thứ ở đây là báu vật, không để ý đến hình dạng của chúng, bây giờ nhìn kỹ thì nhận ra hình dạng của những món đồ này giống như bị tan chảy và định hình lại. Dịch vị sẽ nhấn chìm nơi này, dù đứng trên đỉnh đống châu báu cũng sẽ bị bao phủ!

Nhưng thi giải tiên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dường như không sợ thứ chất lỏng này.

CMN, không hổ là thi giải tiên, cơ thể kim cương bất hoại hay gì?

Không đúng...Quần áo trên người hắn cũng dần dần bị ăn mòn, cơ thể bắt đầu bị thương!

Hắn cũng sợ thứ này!

Ta vội vàng bảo hắn leo lên đây...Dù phải chết thì chịu khổ ít được lúc nào hay lúc ấy.

Nhưng hắn lắc đầu, nói:

“Ta chỉ có thể làm được đến đây thôi.”

Thế là có ý gì?

A. Ta hiểu ra, bây giờ hắn là thi giải tiên, không chết được.

Hắn không thể ra khỏi Chu Tước cục, nếu giết ta và đưa ta trở lại huyệt Chân Long có lẽ còn có tác dụng, nhưng bây giờ ta cũng bị nhốt ở đây, hy vọng cứu nhà họ Ngụy ra khỏi khốn cảnh cũng hóa thành hư không.

Trong tình huống này, cách duy nhất là hắn biến mất. Một khi vị tổ tiên này bị tỳ hưu bạch ngọc tiêu hóa, không có hài cốt thì nơi này cũng không phải phần mộ tổ tiên của nhà họ Ngụy, con cháu nhà họ cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.

Vì đời sau, hắn thật sự có hy sinh bản thân năm lần bảy lượt sao?

Còn nói bọn ta là người trần mắt thịt, liều mạng cố gắng vì người khác, cuối cùng chẳng phải hắn cũng giống thế hay sao?

Hắn nhìn ta, không ngờ hắn lại nở nụ cười, nói:

“Ngươi cũng nhận mệnh đi, chỉ có thể chết ở đây thôi.”

Đời này, thứ ta không chịu khuất phục nhất chính là số mệnh.

Đến tình cảnh này, dẫn linh châm đã vào tim, tiếp tục hành khí thì mạch máu sẽ nổ tung và chết, hơn nữa, công đức ta tích lũy cho Tiêu Tương còn chưa có, dù ta có năng lực thì giết linh thú trái lại sẽ bị khấu trừ công đức.

Chất lỏng tím ánh kim ngày một nhiều hơn, tràn vào từ bốn phương tám hướng, đã có không ít chất lỏng nhỏ giọt lên người ta.

Một giọt chất lỏng có thể đốt cháy một lỗ trên cơ thể, ta lập tức giơ chậu châu báu lên che đầu. Chậu châu báu bị đặt trong này bao nhiêu lâu mà vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy nó không sợ dịch vị trong bụng tỳ hưu bạch ngọc.

Nhưng chậu châu báu không phải ô, cũng không che được cả người, chất lỏng tím ánh kim càng ngày càng dâng cao, sắp sửa nhấn chìm ta, ta không khỏi hoảng sợ. Thế này có khác gì dung nham núi lửa? Ta sẽ giống như những người dân miền núi kia, ngay cả hài cốt cũng chẳng còn sót lại sao?

Nhưng đột nhiên, ta bỗng nhớ ra, tuy tỳ hưu không thể bài tiết, nhưng nó có miệng, có thể nôn thứ trong bụng ra!

Người sống muốn nôn ói thì uống thuốc, móc họng, nhưng tỳ hưu quá lớn, làm sao để khiến nó nôn ra?

Trừ phi ta có thứ gì đó tỳ hưu chán ghét…

Ta vô thức sờ soạng trên người mình, vừa sờ lại vừa nghĩ, ta cảm thấy mình có thể thử mọi cách khi tuyệt vọng.

Nhưng ta vừa sờ thì tìm được một chiếc hộp nhỏ thật.

Ta chợt nhớ ra, có một lần ta và Trình Tinh Hà tắm rửa, hắn nói thứ này rất được giá, bảo ta bảo quan thay hắn, nếu ta đánh mất thì hắn nướng ta.

Đó là…

Bình Luận (0)
Comment