Chương 519: Lấy Được Chậu Châu Báu
Ta lập tức mở ra, đúng rồi...Là trái tim của thủy dạ xoa ở đập Cửu Khúc!
Thủy dạ xoa đó là vật chí uế, một ngụm nước bọt có thể bịt kín dương khí của người ta, tất nhiên trái tim của nàng còn ô uế hơn.
Tỳ hưu là linh thú, về mặt lý thuyết, nó ghét thứ dơ bẩn nhất!
Ta lập tức ném trái tim còn đang đập vào chất lỏng tím ánh kim.
Chỉ nghe thấy âm thanh xèo xèo, trái tim đã bị chất lỏng tím ánh kim nhấn chìm và hòa tan.
Chân của thi giải tiên đã chìm trong chất lỏng, nhưng sắc mặt hắn vẫn không mảy may thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào trái tim kia, cau mày nói:
“Ngươi còn có cả trái tim của thủy dạ xoa…”
Ta có duyên với tim, thậm chí còn có cả tim của đại sơn mị.
Nhưng có lẽ ta mơ tưởng hơi quá, trái tim bị tiêu hóa hết nhưng ngoại trừ dịch vị càng ngày càng nhiều ra thì tỳ hưu bạch ngọc không hề có dấu hiệu muốn nôn.
Chất lỏng đã dâng lên đến mu bàn chân, xem ra lần này xong đời rồi…
Đế giày vốn đã không còn, bây giờ chân bị bỏng khủng khiếp, còn thi giải tiên, nửa người dưới của hắn đã chìm trong chất lỏng tím ánh kim. Ta không dám tưởng tượng nửa cơ thể bị ăn mòn thành ra thế nào rồi.
Thi giải tiên nhìn ta, như nhìn ra được manh mối nào đó, hắn bỗng nói:
“Sau khi ngươi đi ra ngoài, nhà họ Ngụy bọn ta nhờ người chiếu cố, để báo đáp, ta tặng ngươi một câu, khi nào thấy nguời chết nhảy sông, gà trống đẻ trứng, ngươi sẽ có được cơ duyên của mình.”
Không phải chứ, chết đến nơi rồi còn tặng một câu gì nữa? Hơn nữa, người chết sao có thể nhảy sông, gà trống sao có thể đẻ trứng?
Nhưng bỗng nhiên, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, như bị hút vào lồng máy giặt lần nữa, mất thăng bằng không kiểm soát. Thật sự giống như bị tỳ hưu bạch ngọc nôn ra!
Ta trở tay định nắm lấy thi giải tiên, muốn lôi hắn đi cùng, nhưng lại thiếu một chút nữa, ta không với tới.
…
Đúng rồi, thi giải tiên bị lão Tam chạm vào, vận số kém đi.
Lần cuối ta nhìn hắn, ta cảm giác hắn như trút được gánh nặng.
Trước mắt đột nhiên bừng sáng, ta nhận thấy có người đỡ được ta, sau đó ta nghe được giọng của Trình Tinh Hà:
“Thất Tinh, ngươi còn nhận ra ba ngươi không?”
Bạch Hoắc Hương đẩy đầu hắn ra:
“Biến đi.”
Rồi nàng kiểm tra vết thương cho ta:
“Thế này còn chưa chết, ngươi…”
Nhất định nàng muốn mắng ta, nhưng vành mắt nàng đỏ lên, lời trách mắng không thốt ra được.
Ta định mỉm cười với nàng, bỗng nhiên cảm thấy có một bóng người nhỏ con xông tới, cướp đi chậu châu báu trong tay ta.
Ta không biết mình mang thứ này ra bằng cách nào nữa.
Ta quay đầu lại nhìn tỳ hưu bạch ngọc, nó gục đầu ủ ê, trên mặt đất là một ít trang sức vàng bị nung chảy, mùi khét lan tỏa trong không khí.
Mạc Long nãi nãi cũng nhìn tỳ hưu bạch ngọc, sau đó quay lại nhìn ta:
“Cái người…”
Nàng muốn miêu tả, nhưng không nghĩ ra được tính từ nào cả.
Ta kể lại sự việc một lần.
Mạc Long nãi nãi thở dài, nhìn tỳ hưu bạch ngọc với vẻ mặt phức tạp.
Chỉ có thằng bé nghịch ngợm không biết gì cả, vẫn đang nhảy nhót lung tung, chê ở đây nhàm chán, muốn về ngồi xe nhún, thằng bé vặn vẹo không ngừng bên cạnh Mạc Long nãi nãi:
“Bà già thối, các ngươi sẽ bị sét đánh chết!”
Mạc Long nãi nãi thở dài, lẩm bẩm:
“Chuyện này đúng là sẽ bị thiên lôi đánh.”
Dồn tổ tiên nhà mình đến mức này, quả thực đáng bị sét đánh.
Ô Kê biết được chuyện của Đỗ Hành Chỉ, hắn cau mày:
“Người giúp đỡ của Đỗ thiên sư? Có thể là ai được?”
Đột nhiên Trình Tinh Hà huých vai ta, ý bảo ta mau nhìn sau lưng.
Ta ngoái lại nhìn, Tiểu Hắc Vô Thường đã ôm lấy chậu châu báu, ta chợt nhớ đến lời thi giải tiên nói, bèn hô to:
“Ngươi chờ chút đã, hình như chậu châu báu không thể tùy tiện sử dụng…”
Phải trả giá đắt.
Nhưng Tiểu Hắc Vô Thường làm lơ, giống như sợ có người ngăn cản, hắn đã bỏ viên thuốc nho nhỏ màu đen vào trong chậu, trên mặt hiện vẻ cầu khẩn.
Trình Tinh Hà nói:
“Ngươi không phát hiện hắn thấy chậu châu báu cứ như ăn thuốc kích thích à? Bất kể cái giá nào cũng được, ngươi không ngăn cản được.”
Mấy đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào trong chậu, vậy mà lại biến thành hai viên thuốc đen thật!
Trình Tinh Hà kích động, chà xát hai tay như ruồi:
“Tốt qua rồi, cuối cùng cũng có thể biến con trai thành cậu ấm rồi…”
Nhưng viên thuốc vừa được lấy ra, ta bỗng cảm thấy tướng mạo của Tiểu Hắc Vô Thường có vẻ khác thường.
Tiểu Hắc Vô Thường lập tức quay đầu đi nên ta không thấy rõ khác thường ở đâu.
Tiểu Bạch Vô Thường chỉ còn lại một hơi, Tiểu Hắc Vô Thường đút thuốc cho hắn, Tiểu Bạch Vô Thường thoi thóp nói:
“Ca...Ta ăn rồi, ngươi…”
“Ngươi yên tâm!”
Tức khắc Tiểu Hắc Vô Thường lớn tiếng nói:
“Ca lấy được chậu châu báu rồi, ngươi xem này!”
Nói xong, hắn ăn luôn viên Vạn Thọ hoàn còn lại.
Tiểu Bạch Vô Thường thế mới yên tâm:
“Tốt quá rồi...Ca, chúng ta có thể…”
Nhưng mới nói được một nửa, Tiểu Bạch Vô Thường nghiêng đầu, phun ra một búng máu.