Chương 520: Nhân Bản
Bạch Hoắc Hương nhíu mày, khẽ nói:
“Chỉ sợ…”
Ta hiểu ý của nàng, chỉ sợ Tiểu Bạch Vô Thường không sống được bao lâu.
Đương nhiên Tiểu Hắc Vô Thường cũng nhận ra, nhưng hắn không muốn tin, chỉ tiếp tục ôm chặt Tiểu Bạch Vô Thường vào lòng.
Một lát sau, hai anh em bỗng dưng run rẩy, chất độc phát tác.
Đúng rồi, Vạn Thọ hoàn vốn là thuốc kịch độc.
Tiếp theo, bọn ta nghe thấy tiếng quần áo rách toạc, cơ thể của hai người họ thật sự bắt đầu lớn lên, cho đến khi căng nứt áo!
Hiển nhiên Mạc Long nãi nãi cũng biết chuyện của hai người họ, không kìm được tiếng thở dài.
Không bao lâu sau, họ thật sự biến thành người trưởng thành.
Hắc Bạch Vô Thường trong hình hài trẻ con có vẻ hung ác, bây giờ trông cũng ra gì, thoạt nhìn rất tuấn tú, giống kiểu ông chú mà các cô gái thích hiện nay.
Tiểu Bạch Vô Thường nhìn diện mạo của Tiểu Hắc Vô Thường, vui vẻ vuốt ve mặt của hắn:
“Ca, ngươi đẹp trai đấy.”
Thật ra Tiểu Hắc Vô Thường sắp khóc rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười:
“Ngươi cũng vậy, nào, chúng ta về nhà thôi, đi cầu hôn cô nàng nhà họ Tả…”
Tiểu Bạch Vô Thường chờ mong:
“Đi…”
Tay của Tiểu Bạch Vô Thường bỗng rũ xuống.
Tiểu Hắc Vô Thường vẫn giả vờ không thấy, hắn ôm lấy Tiểu Bạch Vô Thường, nhưng bây giờ Tiểu Bạch Vô Thường đã lớn lên, hắn không ôm nổi.
Vốn dĩ hắn bị nội thương, hơn nữa còn ăn Vạn Thọ hoàn kịch độc, hai người họ chẳng những không đứng dậy được mà còn đồng thời ngã lăn trên mặt đất.
Ô Kê không nhẫn nhịn được:
“Em trai ngươi…”
Ta kéo Ô Kê lại, thằng nhóc này sao lại không tinh ý thế chứ? Đúng là ngứa đón mà.
Ô Kê đành phải lùi lại, Tiểu Hắc Vô Thường quay đầu lại nhìn ta:
“Lý Bắc Đẩu, Huyền gia bọn ta sẽ ghi nhớ ân huệ của ngươi, về sau có việc gì thì đến nhà họ Huyền tìm anh em bọn ta, núi đao biển lửa quyết không chối từ.”
Ta chỉ có thể xua tay:
“Không cần phải khách sáo như thế...”
Nhưng lại bị Trình Tinh Hà đá một cú sau lưng:
“Ta thấy ngươi bị ngu rồi, tự dưng có được ơn huệ, ngu gì không cần.”
Tiểu Hắc Vô Thường đặt chậu châu báu lên mặt đất:
“Nói lời giữ lời, chậu châu báu này, anh em bọn ta chỉ dùng một lần.”
Trình Tinh Hà lập tức đi lấy chậu châu báu, cọ chậu châu báu lên mặt một cách quý trọng:
“Đây đúng thật là...”
Bạch Hoắc Hương chướng mắt bộ dạng này của hắn, nàng đanh giọng:
“Ngươi nói xem chậu châu báu có thể nhân bản một ngươi khác không?”
Câu này làm Trình Tinh Hà lạnh sống lưng, hắn vội vàng dời mặt đi.
Ta vẫn không yên tâm về việc “phải trả giá đắt”, bèn nhìn tướng mạo của Tiểu Hắc Vô Thường, và lần này ta mới nhận ra sự khác thường nằm ở đâu.
Sau khi hắn trưởng thành, bảo thọ quan rút ngắn, giống như thiếu mười năm dương thọ!
CMN, ta chợt căng thẳng, vậy tức là cái giá phải trả khi sử dụng chậu châu báu là dương thọ của mình!
Ta bỗng nhớ đến Thẩm Vạn Sơn trong truyền thuyết, thảo nào hắn chết bất đắc kỳ tử, tiền tài hắn có được thật sự đổi bằng mạng sống của hắn!
Nhưng mà...Nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc Vô Thường bây giờ, ngươi nói cho hắn biết dùng chậu châu báu là phải đánh đổi mạng sống thì có lẽ hắn cũng bằng lòng.
Tiểu Hắc Vô Thường thở hổn hển, hắn vẫn cõng Tiểu Bạch Vô Thường, bước từng bước ra ngoài.
Ở phía sau, Mạc Long nãi nãi thở dài, rồi cũng ôm đứa cháu nghịch ngợm không lúc nào ngơi đi khỏi đây.
Ô Kê hoàn hồn:
“Gì vậy, bà Hồ, ngài đừng vội đi, lần này ngài đến để giúp Thiên Sư phủ bọn ta tìm Đỗ thiên sư mà? Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được Đỗ thiên sư...”
Mạc Long nãi nãi cười khẩy:
“Việc ta cần làm đã xong rồi, chuyện còn lại các ngươi tự giải quyết đi.”
Ô Kê tức sôi máu, nhưng lại không dám làm gì Mạc Long nãi nãi, hắn tức giậm chân, động tác còn ẻo lả hơn cả Ách Ba Lan.
Ta nhìn bóng lưng hai bà cháu, bỗng nhớ đến lời thi giải tiên nói, hắn muốn ta giúp hắn chiếu cố nhà họ Ngụy.
Nhưng người ta là Thiên cấp cao cấp, ta còn chẳng thấy khí của người ta, bảo ta đi chăm sóc đối phương, chẳng phải là muốn người khác cười rụng răng à?
Đột nhiên, Mạc Long nãi nãi quay đầu lại, nói với ta:
“Lý Bắc Đẩu, về sau chúng ta còn sẽ gặp lại. Có lẽ ta sẽ nhờ vả ngươi một việc, mong rằng đến lúc đó ngươi đừng ghét bỏ.”
Nhờ vả...Ta?
Ta không nghe nhầm đấy chứ?
Hai mắt Ô Kê trừng hai mắt như sắp rơi ra ngoài, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Quào, ta cảm thấy Địa cấp như mình nhận Hoàng cấp làm sư phụ đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ Thiên cấp còn có chuyện cần nhờ Huyền cấp? Sư phụ, ngươi tiết lộ cho đồ đệ biết chút đi, rốt cuộc lai lịch của ngươi là gì?”
Trình Tinh Hà đáp:
“Chắc ngươi cũng nghe qua rồi, thiên sư thủ tịch có khả năng là cha hắn.”
Ô Kê cau mày:
“Ta cảm thấy không giống...Nói một câu đại nghịch bất đạo thì ta thấy thiên sư thủ tịch có khi còn chưa có tư cách làm cha của sư phụ ta.”
Thằng nhóc Ô Kê này cái khác không học được chứ khả năng nịnh bợ tiến bộ rõ rệt, tự học thành tài à?