Chương 521: Nhà Giàu Mới Nổi
Lúc này, tỳ hưu bạch ngọc ở phía sau đã hồi phục lại, nó vẫn rất quyến luyến Bạch Hoắc Hương.
Bạch Hoắc Hương vỗ đầu nó:
“Chung quy sẽ phải ly biệt, không cần tiễn đưa, bọn ta phải đi rồi.”
Nhưng tỳ hưu bạch ngọc giữ Bạch Hoắc Hương lại, không muốn cho nàng đi.
Bạch Hoắc Hương lấy ra một thứ, chính là sợi dây chuyền tỳ hưu bạch ngọc trên cổ thi giải tiên lúc trước, ký thân phù của nó.
Nàng nói:
“Từ nay về sau, ngươi tự do rồi.”
Trình Tinh Hà không nhịn được, lập tức nhảy tới muốn lấy lại ký thân phù:
“Bây giờ chủ nhân của nó bị tiêu hóa rồi, còn mỗi nó ở lại đây lẻ loi một mình chẳng phải cũng rất đáng thương à? Hơn nữa, nếu nó tiếp tục tấn công người dân dưới núi thì tạo nghiệp chướng quá, không bằng đổi chủ nhân, về sau đi theo ta, ta đảm bảo nó ăn ngon uống tốt...”
Bạch Hoắc Hương lấy lại vòng cổ:
“Tại sao chứ? Khó khăn lắm nó mới được tự do...”
Tỳ hưu bạch ngọc cũng hiểu được Trình Tinh Hà vừa nói gì, lập tức hất tung Trình Tinh Hà.
Ta muốn cười, nhưng vừa cười là toàn thân đau đớn, cho nên không cười nổi.
Nhưng mà Bạch Hoắc Hương cũng hiểu ý Trình Tinh Hà, quả thực tỳ hưu bạch ngọc ăn thịt người, lỡ như để nó ở lại đây tác oai tác quái thì cũng không ổn.
Ô Kê nói:
“Hiển nhiên tỳ hưu bạch ngọc thích ngươi, đã thế chi bằng ngươi giữ lấy ký thân phù, cho nó đi theo ngươi.”
Cuối cùng, hắn còn ngứa mồm bồi thêm một câu:
“Đúng không sư mẫu.”
Mặt Bạch Hoắc Hương bỗng chốc đỏ bừng, nàng trừng Ô Kê:
“Lại nói hươu nói vượn, có tin ta hạ độc cho ngươi câm luôn?”
Ô Kê rụt cổ không lên tiếng, quăng cho ta một ánh mắt cầu cứu, nhưng ta lờ hắn đi, đáng đời.
Tỳ hưu bạch ngọc đang đợi câu này, nó nhìn Bạch Hoắc Hướng với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
Bạch Hoắc Hương suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, bèn đeo sợi dây chuyền lên cổ:
“Khi nào ngươi muốn tự do thì ta sẽ cho ngươi tự do, vào đi, Tiểu Bạch.”
Tỳ hưu bạch ngọc biến mất.
Trình Tinh Hà bĩu môi:
“Được đấy, lần trước Thất Tinh thu một con lửng đặt tên là Tiểu Hắc, bây giờ ngươi đặt tên cho tỳ hưu bạch ngọc là Tiểu Bạch, trình độ đặt tên của hai người có đến thế thôi à? Còn chơi ký thân phù đôi.”
Nhưng Bạch Hoắc Hương lườm hắn làm hắn không dám ho he gì nữa, hắn còn cần phải dựa vào cái mồm này để làm ăn, không muốn bị hạ độc thành người câm.
Nhắc đến Tiểu Hắc, lần trước ở nhà Ách Ba Lan, ta đưa Tiểu Hắc cho Lan Kiến Quốc mượn, về sau Tiêu Tương xảy ra chuyện, ta chưa gặp lại Lan Kiến Quốc lần nào, không biết Tiểu Hắc ra sao rồi.
Và cũng không biết Ách Ba Lan có ổn không.
Bọn ta ôm đồ vật ra ngoài, đi khá chậm, Ô Kê còn lành lặn, mà ta và Trình Tinh Hà lần này thương tích đầy mình, như hai quả hồng đỏ nát bươm.
Lão Tam rất ân cần, còn đỡ ta đi, ta nói cảm ơn với lão Tam, làm hắn đỏ bừng mặt:
“Tiểu thần tiên, ngươi nói gì thế, nếu không có ngươi thì mạng của lão Tam này cũng chẳng còn nữa. Vả lại ta cũng không làm được gì.”
Không làm được gì? Nói ra chỉ sợ hắn cũng không tin, trong chuyến đi vào Chu Tước cục lần này hắn chiếm công lao to nhất.
Trình Tinh Hà thấy vô số vàng bạc châu báu, hận không thể mang hết trên người, nhưng hắn bị thương khắp người, không mang được vật nặng, hắn ôm chặt chậu châu báu, lẩm bẩm, số châu báu có đáng là gì, đã có chậu châu báu rồi, những cái khác chỉ là muỗi.
Nếu cho hắn biết dùng chậu châu báu phải đánh đổi tuổi thọ, để xem hắn còn cười được nữa không.
Ra khỏi cửa hang, bên ngoài trời đã sáng, khiến người ta không mở mắt ra nổi. Ta bỗng cảm thấy, sống hai mươi năm lần đầu tiên ta mệt mỏi như thế này.
Tay vô thức sờ lên nghịch lân, Chu Tước cục đã phá rồi, khi nào Tiêu Tương mới có thể trở về?
Nhưng đột nhiên, ta nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
“Cẩn thận.”
Bàn tay che mắt của ta chợt khựng lại.
Đó là...Giọng của Tiêu Tương?
Nhưng ta chưa kịp suy nghĩ thì một giọng nói khác vang lên trước mặt bọn ta:
“Khụ khụ...Lý Bắc Đẩu, ta chờ được các ngươi ra rồi.”
Giọng Trình Tinh Hà lộ rõ vẻ căng thẳng:
“Hải lão đầu…”
Nhà giàu mới nổi tỏ ra hết sức hưng phấn:
“Cha, dẫn linh châm trên người hắn, con chờ lâu rồi, mau lấy ra, truyền linh khí cho con đi!”
Ta cắn răng, chết tiệt, vừa rồi còn cảm thấy bây giờ may mắn lên rồi, lão khọm này biết chọn thời điểm thật đấy, vậy mà nhằm vào lúc mấy người bọn ta trong tình trạng này…
Đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, ta thấy hai cha con Hải lão đầu đang ngồi dưới cây sưa Hải Nam trước cửa hang, tên giàu xổi còn che ô nom rất giống khách du lịch, chỉ còn thiếu điều bôi kem chống nắng lên người mình thôi.
Lão Tam cảm thấy khó hiểu:
“Gì vậy, hai người này thì có gì phải sợ? Đại tỷ, ngươi thả con quái vật kia ra ăn luôn hai người này đi.”