Chương 522: Bảo Vệ Bạch Hoắc Hương
Bạch Hoắc Hương bị gọi là đại tỷ, trán nổi gân xanh, nàng đanh giọng trả lời:
“Ăn không được.”
Trình Tinh Hà vừa xắn tay áo lên, vừa sầm mặt nói:
“Nếu ăn họ thì ai giải dẫn linh châm cho Thất Tinh? Ta thấy lần này xong thật rồi.”
Ô Kê đâu biết ân oán giữa ta và Hải lão đầu, hắn ỷ vào mình cũng thuộc gia tộc mười hai Thiên cấp, không có ai ra gì mà xông lên như lần trước gặp Mạc Long nãi nãi:
“Đây chẳng phải là Hải…”
Nhưng Ô Kê chưa kịp nói hết lời thì đã ngã nhào xuống đất.
Hắn ngã không phải do đụng vào đâu, mà là do bẫy của Hải lão đầu, chắc chắn có trận pháp bên cạnh ông ta.
Ta từng nghe qua về loại trận pháp này, không phải là loại cực kỳ cao cấp gì. Ngưng khí thành hình, giống như vòng bảo vệ trong suốt, không ai lại gần được, nghe nói phát triển từ Kỳ Môn Độn Giáp, từ Thiên cấp trở lên mới dùng được, tương tự với Kim Chung Tráo của khí công, nhưng lợi hại hơn nó nhiều.
Ô Kê đứng lên, trên mặt không nén được giận:
“Nhà họ Hà bọn ta xếp hạng cao hơn lão nhân gia ngài trong mười hai Thiên cấp…”
Nhưng còn chưa dứt lời thì Ô Kê đứng không vững, quỳ mọp xuống, giọng Hải lão đầu vang lên:
“Họ Hà xếp trên họ Hải này thật, nhưng đó là ông nội của ngươi chứ không phải thứ nhãi ranh nhà ngươi. Nếu biết cao thấp trên dưới thì một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như ngươi dám cáo mượn oai hùm trước mặt ta à?”
Nhà giàu mới nổi
“Cha, dạy dỗ tên khốn ỷ thế hiếp người này đi! Thay Hà Hữu Thâm dạy cho hắn một bài học!”
Ta hiểu phong cách nhà họ Hải, họ không thèm để ý tình cảm lễ nghĩa, ta lập tức nói với Ô Kê:
“Ô Kê, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, đừng nhúng tay…”
Nhưng Ô Kê lớn tiếng nói:
“Sao lại không liên quan, chuyện của sư phụ cũng là chuyện của Hà Bạch Phượng này. Ngươi muốn động vào sư phụ ta thì cùng lắm ta liều mạng một trận với ngươi!”
Lão Tam hết sức khâm phục:
“Trước kia thấy tiểu tử này đỏm dáng, không ngờ lại khí phách như vậy.”
Hải lão đầu nói với giọng lạnh tanh:
“Ranh con, nể mặt ông ngươi, hôm nay ta không so đo với ngươi, nếu còn có lần sau, ông của ngươi có đến thì cũng chẳng được ích gì đâu!”
Nói xong, Hải lão đầu giơ tay lên, Ô Kê tức khắc ngã nhào, hắn giãy giụa muốn đứng dậy nhưng hai đùi không nhúc nhích được, trên mặt đất có hai luồng hắc khí giữ chặt lấy Ô Kê.
Thứ có thể trói buộc Địa cấp, tất nhiên là lệ quỷ do nhà họ Hải nuôi dưỡng.
Hải lão đầu xem như đã kiêng dè Hà Hữu Thâm, nể mặt vài phần, không cho Ô Kê dây vào chuyện này. Nể mặt nhau để sau này còn có thể gặp mặt.
Tên giàu xổi hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường Ô Kê, sau đó xoay sang nhìn ta, vẻ mặt như trẻ em thiểu năng muốn ăn gà rán:
“Cha, ngươi mau lên...”
Hải lão đầu từ từ đi về phía ta và giơ tay lên.
Ta bỗng cảm thấy mình giống như một mảnh sắt vụn bị hút về phía nam châm, cơ thể không khống chế được mà bước về phía bàn tay của Hải lão đầu!
“Thất Tinh!”
Trình Tinh Hà đuổi theo, nhưng vô số hắc khí đè hắn lại.
Ta hô to:
“Mặc kệ ta, bảo vệ Bạch Hoắc Hương...”
Ta chưa nói xong thì có vài tiếng xé gió lao tới từ hắc khí, bay về phía Hải lão đầu, đồng thời giọng nói lạnh lùng của Bạch Hoắc Hương vang lên:
“Ta thấy lão già ngươi toàn thân đều là bệnh, hôm nay ta phải chữa trị cho ngươi!”
Đến lúc nào rồi mà ngươi còn đổ thêm dầu vào lửa hả.
Hải lão đầu thấy thế, lắc đầu cười nói:
“Hôm nay ta rất vội, không rảnh chơi với các ngươi...”
Giống như người lớn nhìn bọn trẻ chơi đồ hàng vậy.
Ta thấy những cây châm không thể xuyên qua Kim Chung Tráo, trực tiếp rơi xuống đất.
Ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng xé gió của một vật sắc nhọn, ta liếc sang thì thấy là đồ bằng vàng buộc dây thiên quỳ.
Dây thiên quỳ đó rất quen mắt, là sợi dây của Mạc Long nãi nãi bị đứt trong hang động!
Chắc chắn là Trình Tinh Hà đã nhặt nó theo, đời trước tên này chuyên đi nhặt ve chai à, cái gì cũng nhặt được. Còn dụng cụ bằng vàng, vì ta hắn cam lòng ném nó ra ư?
Nhưng chiêu này có tác dụng thật. Đồ bằng vàng nằm trong động lâu, dính đầy thi khí, dây thiên quỳ thì càng khỏi phải nói, bọn ta hành khí kiêng kỵ thứ này nhất!
Ta nghe thấy âm thanh đứt gãy, Kim Chung Trái của Hải lão đầu bị Trình Tinh Hà đập ra rồi!
Sắc mặt của Hải lão đầu thay đổi:
“Đó là dây Sáo Long của Mạc Long nãi nãi...”
Quả nhiên, dây thiên quỳ của Mạc Long nãi nãi chắc chắn có tuyệt kỹ độc môn!
Nhân cơ hội này, Trình Tinh Hà tung cước đá. Đế giày hắn có dính uế vật, không biết giẫm ở đâu mà có.
Bàn về sự nhanh trí và tận dụng phế liệu, đúng là không một ai bằng hắn được, hắn là thiên tài nhặt ve chai.
Chân rơi xuống, keng, Kim Chung Tráo vỡ vụn!
Giọng nói nghiêm nghị của Trình Tinh Hà vang lên bên cạnh:
“Con trai đừng sợ, có ba đây.”
Cái con c**.