Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 52 - Chương 52 - Nhân Quả Tuần Hoàn

Chương 52 - Nhân Quả Tuần Hoàn
Chương 52 - Nhân Quả Tuần Hoàn

Chương 52: Nhân Quả Tuần Hoàn

Cho nên, dù mặt tam giác trông hơi đáng sợ, nhưng với chúng ta thì chắc chắn là đồng minh. Nghĩ đến đây ta lại hơi cảm thán, khỏi nói đến động vật, nàng ta còn có nhân tính hơn con người.

Trình Tinh Hà nghe đến đây, như nghĩ gì mà lầm bầm một câu:

"Không hổ là người mà ông trời lựa chọn..."

Cái gì? Ông trời chọn ta làm gì?

Mà mặt tam giác lại hết sức kích động:

"Ngươi nhìn khí được sao? Vậy ngươi có thể xem giúp ta được hay không..."

"Khì..khì..khì..khì..."

Đúng lúc này, Tuệ Tuệ bỗng nhiên cười, nở nụ cười cười nhìn về phía cổng, giọng nói kia khỏi nói cũng biết khiến người ta sợ đến mức nào:

"Lang quân đến, lang quân đến..."

Ta lập tức quay đầu nhìn về phía cổng, chỉ thấy chẳng biết từ bao giờ, nó đã lẳng lặng mở ra, không biết từ lúc nào đã có một người đen đen đứng đó.

Người kia cao to, dưới ánh trắng lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, ngũ quan cũng rất tinh xảo, như các idol Hàn Quốc kiểu mấu trên TV, chẳng trách sao lại khiến Tuệ Tuệ mê đảo. Nhưng có điều...cằm hắn rất nhọn, mũi rất dài, sau lưng còn có một thứ.

Cái đuôi...

"Hi..hi..hi..hi..hi..hi..hi..."

Hắn không nói không rằng, ta chỉ nghe được một loạt tiếng nói rất quỷ dị phát ra từ người hắn:

"Đúng là một lũ ngu xuẩn, ngu xuẩn."

Đồng hồ lúc này, điểm đúng mười giờ ba mươi phút.

Chính chủ cuối cùng cũng đến rồi. Ta nhìn về phía Trình Tinh Hà, ý bảo hắn mau chóng ra tay. Nhưng lúc này ta lại không động đậy nổi.

Như bị bóng đè vậy!

Lại nhìn kỹ hơn, trước mặt ta có một thứ gì đó đen đen, đặt trên cái bóng của ta, như đang ghim cái bóng của ta lại vậy!

CMN! Mặt tam giác nói thứ này bản lĩnh lắm, đúng là không khoác lác cho hắn tí nào.

Toàn bộ hy vọng đặt trên người trên người Trình Tinh Hà cả. Nhưng Trình Tinh Hà cũng chẳng nhúc nhích...CMN…có phải hắn cũng bị giữ yên rồi không!

Ta chỉ muốn chửi CMN...mặt tam giác thì càng khỏi phải nói, vừa mới bị Trình Tinh Hà rạch bảy tấc, không cần giữ bóng cũng không giãy dụa nổi!

"A..."

Lúc này, sau lưng ta truyền đến tiếng hét thảm thiết của Tuệ Tuệ. Khóe mắt ta trông thấy, bụng này như nước sôi trào, lùng bà lùng bùng, như thể mấy thứ trong bụng không chờ nổi nữa, muốn chui ra ngoài!

"Hi..hi..hi..hi..hi..."

Tên áo đen kia nở nụ cười dâm:

"Các con, đến chỗ của bố nào!"

Những thứ kia thật sự chui ra ngoài theo lời hắn nói. Tuệ Tuệ...lập tức bị mở ngực mổ bụng!

Người đàn bà mặt tam giác thét chói tai:

"Hôi Gia, nếu ngươi dám động vào Tuệ Tuệ, Tiểu Kim Hoa ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ đi tìm Đông Nhạc Đại Đế tố cáo!"

Thanh niên áo đen nở nụ cười lạnh thấu xương:

"Tố cáo ông đây cũng không sợ, nhân quả tuần hoàn, đây đều là nàng tự chuốc lấy! Ta nói này Tiểu Kim Hoa, sao ngươi phải vì một con người mà đối đầu với ta? Ngươi chán tu tiên rồi nên muốn chết hả?"

Vừa nói, thanh niên áo đen kia vừa ngồi xuống bên cạnh mặt tam giác, đưa tay vào bên trong vết thương của mặt tam giác, đảo quanh như Trình Tinh Hà làm lúc nãy:

"Lại nói, vừa nãy ông đây mới điên loan đảo phượng với con nhỏ dâm đãng ăn không đủ no kia, giờ ăn mật rắn của ngươi để bồi bổ cũng rất tốt."

Ta nghe thấy vậy còn hận không thể nhảy lên đánh hắn!

Mặt tam giác đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng nàng đã quen làm người tốt, chỉ có thể mắng được mấy câu vô hại như "khốn kiếp", căn bản không có tính công kích chút nào.

Thanh niên áo đen vừa sờ mật rắn, vừa lẩm bẩm nói:

"Con người chẳng có gì thú vị, tham sân si vọng ái dục hận, đủ cả năm độc, còn không tình nghĩa bằng súc sinh chúng ta...Ngươi cũng quá hồ đồ, còn tự mình dâng tới cửa như một người phụ nữ đê tiện, ông đây cũng chẳng thèm."

Lúc này Tuệ Tuệ lại hét thảm một tiếng, thậm chí ta còn liếc thấy bụng nàng đang chảy máu...những yêu thai kia muốn chui ra!

Thanh niên áo đen lại cười “hì hì hì”:

"Mạnh lên, tự mình chui ra ngoài, ăn thịt mẹ ngươi, uống máu mẹ ngươi!"

Ta cũng không chịu đựng được nữa, nhớ lại buổi tối tết Nguyên Tiêu năm đó tuyết rơi rất lớn, Tuệ Tuệ khập khiễng bưng một cái bát đến nhà chúng ta, nói đã nấu bánh trôi nước đường đỏ, bảo chúng ta mau ăn lúc còn nóng, sau đó lại vội đi về.

Ta gọi nàng lại hỏi nàng bị làm sao vậy, hóa ra là bị ngã trong tuyết, vì để bảo vệ bánh trôi nước nên khiến chân tay sứt sát hết, trên tay đầy máu, quần bông cũng bị rách.

Ta nói sao ngươi lại ngốc như vậy, bánh trôi nước quan trọng hay là người quan trọng? Nàng trả lời một câu, đây là tự ta làm, đổ mất sẽ không còn nữa, ca nếm thử tay nghề của ta có được không?

Nói xong nàng khập khiễng rời đi, ta muốn tiễn nàng cũng không cho, cứ bắt ta ăn trước. Nhìn bóng lưng gầy gò của nàng biến mất trong tuyết, hốc mắt ta cay xè.

Chuyện này tuy không lớn, nhưng trừ ông cụ ra thì từ trước đến nay chưa bao giờ có ai đối xử tốt với ta như vậy. Trong lòng ta nàng chính là em gái ruột, dù như thế nào ta cũng không thể để nàng bị hành hạ chết như vậy được.

Ta phải cứu nàng, có phải trả giá gì cũng phải cứu nàng!

Lúc này, giọng nói của Tiêu Tương đột nhiên vang lên bên tai ta:

"Vì cứu nàng, ngươi thật sự có thể làm được tất cả mọi thứ chứ?"

Bình Luận (0)
Comment