Chương 530: Người Mình
Ta thầm nghĩ trong lòng, làm sao, thấy Chu Tước Cục cũng đã bị phá rồi, chẳng lẽ muốn chôn sống ta à?
Nhưng Đỗ Hành Chỉ đứng trước mặt ta và nói:
"Lần này không tính...Lý Bắc Đẩu vì cứu ta mới phá Chu Tước Cục, nếu như thủ lĩnh Thiên Sư hỏi, ta sẽ đích thân nói cho hắn biết."
Có lời tin đồn rằng ta có quan hệ với thủ lĩnh Thiên Sư Lý Mậu Xương , bọn họ vốn ghen tị với ta, bây giờ ngay cả Đỗ Hành Chỉ cũng nói như vậy, họ gần như đã xác nhận danh tính của tôi, nhiều người đã tiến lên và nói một cách nhiệt tình:
"Trở về Thiên Sư Phủ trước, ngài có công lao to như vậy, tiền đồ vô hạn!"
"Đúng vậy, từ nay về sau chúng ta đều nhờ ngài chăm sóc..."
"Đúng đúng đúng, kẻ phá cục hóa ra lại là người của Thiên Sư Phủ chúng ta, vậy chúng ta yên tâm rồi."
Đúng vậy, miễn là hai cục còn lại không bị phá vỡ, tác dụng của tư tương cục vẫn có thể được phát huy, vẫn còn có thể giữ thế ổn định cho Hoa Hạ.
Nhưng...nếu đúng thế, Trình Tinh Hà sẽ gặp xui xẻo.
Trình Tinh Hà trời sinh rộng lượng và còn tin tưởng ta, vì vậy hắn không nghĩ nhiều, hắn chỉ hỏi:
"Vậy các ngươi không chôn sống hắn à?"
Vẻ mặt của những người Thiên Sư Phủ đó đột nhiên trở nên xấu hổ:
"Đây là lời từ đâu? Trước kia đều là hiểu lầm."
Bây giờ đã trở thành "người mình" rồi?
Ta không khỏi hỏi:
"Ta có thể...Ta có thể gặp thủ lĩnh Thiên Sư không?"
Về mối quan hệ của ta với hắn, là một tin đồn hay là...
Họ vội nói:
"Có thể có thể, nhưng gần nhất thủ lĩnh Thiên Sư đang xử lý chuyện khác, cũng không có ở Thiên Sư Phủ, chờ hắn trở về, ngài có thể đoàn tụ cùng hắn."
Đoàn tụ...
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên...lần này ở trong núi sâu chim không thèm ị, gần như hoàn toàn cách ly với công nghệ cao, điện thoại luôn ở trạng thái không có tín hiệu, đột nhiên vang lên, giống như chuyển kiếp.
Ta vội vàng nhấc máy, nhưng tay ta suýt nữa đã bị Hải Lão Đầu làm cho tàn phế, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Bạch Hoắc Hương muốn đưa tay giúp ta tiếp điện thoại, nhưng Đỗ Hành Chỉ đã nhanh hơn một bước, cầm lấy điện thoại và đặt nó cạnh tai ta.
Bạch Hoắc Hương trợn tròn mắt, những Thiên Sư còn lại nhìn thấy Đỗ Hành Chỉ tự tay tiếp điện thoại cho ta, như thể đã tập dượt, đồng loạt nói:
"Không hổ là con của thủ lĩnh Thiên Sư."
"Nhận tổ quy tông, còn cùng Đỗ Thiên Sư...Tương lai vô hạn!"
Không, nơi đó với nơi đó là tiền đồ không thể vô hản đâu.
Ta chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã bắt máy, là giọng của Cao lão sư:
"Bắc Đẩu, cuối cùng ngươi cũng gọi lại cho ta rồi. Trong khoảng thời gian này ngươi làm gì, sao không liên lạc được? Lo lắng chết ta rồi."
Ta hơi lo lắng khi nghe nói:
"Ở nhà có chuyện sao?"
Cao lão sư nhanh chóng nói:
"Phải không? Vừa rồi có một người phụ nữ tới tìm ngươi."
Điện thoại của ta rẻ tiền, đầu thu âm lượng lớn đến mức những người khác đều có thể nghe rõ ràng, Bạch Hoắc Hương và Đỗ Hành Chỉ bất giác nhìn tôi, trong khi những người khác tỏ vẻ hóng hớt.
"Phụ nữ?"
Ta thầm nghĩ bây giờ mình thực sự sợ phụ nữ, phụ nữ ở đâu ra nữa?
Đồng thời, trái tim thắt lại, và ta có một linh cảm không tốt
Chẳng lẽ...là Hà Lạc?
Nếu như vậy, tam cữu mộ gia sẽ không gặp nguy hiểm gì đi?
Vì vậy, ta lo lắng hỏi.
"Trông có đẹp không?"
Vẻ đẹp của Hà Lạc cũng giống như Tiêu Tương, vượt xa tầm với của người thường.
Sắc mặt Bạch Hoắc Hương càng thêm khó coi, nàng xoay người đi xuống núi, Trình Tinh Hà đành phải đuổi theo nàng lần nữa:
"Chính Khí Thủy, nghe lời khuyên của ta, nhân sinh không chỉ có hiện tại, còn có thi ca cùng cánh đồng xa xôi..."
Khóe miệng Đỗ Hành Chỉ giật giật, rõ ràng có chút mất tự nhiên, nàng không nhịn được để ống nghe ra xa tai ta một chút...để nàng có thể nghe rõ hơn.
Trong lòng ta đang mắng Hải Lão, ngươi đánh chỗ nào không được, nhất định đánh vào tay ta. Bây giờ thì hay rồi, chuyện gì cũng phải nói cho người khác biết.
Cao lão sư cũng sửng sốt, rồi nói:
"Đẹp thì đẹp, tuy không thấy mặt nhưng khí chất, điệu bộ, chậc chậc chậc chậc, không kém công nương Anna bao nhiêu..."
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh:
"Không phải, ngươi cả ngày nghĩ cái gì đâu? Người ta đến tuổi này rồi còn có thể làm mẹ của ngươi."
“Hả?”
Ta chưa từng gặp cha mẹ mình, huống chi là họ hàng, xung quanh ta cũng không có cô dì, ngoại trừ người buôn bán trên phố, ta thật sự không quen người phụ nữ nào ở độ tuổi này.
Hơn nữa không gặp rồi à, không thấy mặt là có ý gì?
Cao lão sư đáp:
"Nàng đeo kính râm và đeo khẩu trang, giống như minh tinh ra đường, vừa đến đã hỏi tam cữu lão gia của ngươi nhưng ta không nghe thấy, vì vậy ta đã nói với nàng. Đừng hỏi nữa, ta bị trí nhớ không tốt cho nên nàng nói lần này tới tìm ngươi, ta nói ngươi không có ở nhà, cũng không biết ngươi khi nào trở lại, nàng rất khẩn trương, hỏi ngươi đang ở đâu, bảo ta gọi cho ngươi, nói rằng có việc gấp."
Ta cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải Hà Lạc. Nghe có vẻ như đó có thể là một khách hàng muốn đến xem phong thủy. Ngay khi ta định nói thì Cao lão sư nói thêm:
"Nhưng ta nhìn nàng có vẻ quen ông lão nhà ngươi, nhìn thấy địa phụ linh dầu ngan trên bàn thì lập tức bảo ta bê đi, ông già dị ứng với cái này."
Quen biết với ông, ở độ tuổi này...tim ta đột nhiên co lại.