Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 531 - Chương 531 - Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu

Chương 531 - Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu
Chương 531 - Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu

Chương 531: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu

Ta vội hỏi lại:

“Nàng...Có nhắn gì cho ta không?”

Ta nghe ra được, mình đang thấp thỏm.

Đỗ Hành Chỉ nhìn ta.

Cao lão sư đáp:

“Nàng nói, chờ ngươi về thì nàng lại đến. Ta nói như thế không hiệu suất, bảo nàng để lại phương thức liên lạc, nhưng nàng cứ như đi ăn trộm, cẩn thận như sợ để người khác biết được hành tung của mình, nói rằng không tiện để phương thức liên lạc lại, lát nữa nàng sẽ lại đến đây tìm ngươi.”

Che giấu tai mắt của người khác như thế, lẽ nào...Thật sự là người mẹ ruột kết hôn với phú hào?

Nàng đến tìm ta làm gì?

Ta bỗng nhớ hồi đi học, mỗi buổi trưa tan học, những đứa trẻ khác hét lên từ phía xa:

“Mẹ, hôm nay ăn gì thế?”

Ta hâm mộ lắm, nhưng vẫn giả vờ như không thèm để ý.

Trong nhà còn có ông già, sáng sớm xếp hàng mua cho ta hai cái bánh nướng vừng, nếu có việc làm thì còn có thể thêm một ít tảo bẹ thái sợi.

Những năm ấy ông cụ rất khi ăn trưa, nói là tích cốc rồi. Thật ra ta biết, tiền của bọn ta chỉ đủ mua một suất cơm, ông nhịn đói cùng lắm không ngủ trưa được, còn ta nhịn ăn thì không học được, tương lai không có tiền đó, phải chịu đói tiếp.

Nói đến đây, Cao lão sư lại hỏi tiếp:

“À mà ông cụ cả ngày ngóng trông ngươi trở về mua bánh đậu cho ông, nói mười lăm tháng Tám rồi, nên lên đường tìm Hằng Nga, bảo ngươi thi bằng lái đưa ông ấy đi.”

Ta hít sâu một hơi, nói:

“Được, ta trở về ngay đây.”

Dù sao bây giờ vẫn chưa biết hai nơi còn lại đi kiểu gì, đành bàn bạc kỹ hơn rồi tính tiếp.

Trên đường về, Bạch Hoắc Hương vẫn cứ không chịu nói chuyện với ta, còn Đỗ Hành Chỉ ngồi cạnh ta suốt, ta chỉ chăm chăm nghĩ đến tứ tượng cục và người phụ nữ thần bí, không tập trung, trò chuyện với Đỗ Hành Chỉ cũng chỉ câu được câu không, Đỗ Hành Chỉ nhận ra nên cũng không nhiều lời.

Sau đó đến khu nghỉ ngơi đi vệ sinh, Ô Kê mới sán lại, hỏi nhỏ:

“Sư phụ, khi nào ngươi truyền thụ pháp môn hút đào hoa cho đồ đệ đáng yêu của ngươi?”

Ta chuyên tâm kéo khóa quần:

“Vô chiêu thắng hữu chiêu.”

Ô Kê bị hắt hủi, Trình Tinh Hà cũng đi tiểu:

“Hầy, ngươi vẫn còn nhớ đến Tiêu Tương à? Với tư cách một người từng trải, ca nói cho ngươi một câu, mong người trân trọng người trước mắt, tình yêu không ở bên cạnh như lá cây trên cành, hoặc mọc sừng hoặc úa tàn.”

Người từng trải? Ngươi còn chưa yêu đương thì từng trải cái nỗi gì?

“Ngươi có tin ta giã ngươi không?”

Ô Kê cũng góp vui:

“Chẳng phải vậy sao, sư phụ, Đỗ thiên sư của bọn ta là con nhà nòi, lại còn xinh đẹp, bao nhiêu người mong còn chẳng được, hời cho ngươi quá.”

Trình Tinh Hà chõ mõm vào:

“Đẹp mới lấy thân báo đáp, còn xấu thì kiếp sau làm trâu làm ngựa.”

Ở đâu cũng có phần của ngươi.

Ô Kê vội nói:

“Sư phụ, ngươi không biết tiêu chuẩn chọn chồng của Đỗ thiên sư à?”

Vì sao ta phải biết tiêu chuẩn chọn chồng của người ta?

Ô Kê thận trọng nói với ta:

“Ngươi xem, Đỗ thiên sư là người trẻ tuổi nhất trong mười hai Thiên cấp, người ái mộ nàng có thể xếp hàng từ nơi này đến tận Taklamakan, làm Đỗ thiên sư thấy phiền, ngươi biết nàng nói thế nào không?”

Trình Tinh Hà lại nói chen vào:

“Người mặc áo giáp vàng, chân đạp thất thải tường vân?”

“Cút.”

Ô Kê nói tiếp:

“Nàng nói, người đàn ông nàng kết hôn nhất định phải là người đã cứu nàng.”

May mà ta không tiểu ra ngoài, nhưng cũng khiến Ô Kê và Trình Tinh Hà hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Đã cứu nàng...Lần trước ở cao ốc, Tiểu Kim Hoa đến cướp giao châu, nàng sợ rắn, ta cõng nàng, cứu nàng ra, lần này lại là…

“Ngươi nghĩ đi, nàng là Thiên cấp đấy! Có năng lực cứu nàng thì kiểu gì cũng mạnh hơn nàng đúng không? Nhưng trong số mười một người còn lại, không phải ông già thì cũng là ông già đã kết hôn, biết tìm ở đâu đây.”

Ô Kê thấy ta tiểu xong mới yên tâm, từ tốn nói tiếp:

“Từ xưa đến nay sư phụ là người đầu tiên làm được, thế nên nàng mới cố ý cho mọi người biết ngươi đã cứu nàng, ta thấy ngươi chắc kèo này rồi!”

Thảo nào những thiên sư ấy đều lộ ra vẻ mặt như thế.

Phải nói rõ chuyện này với đối phương mới được, nhưng Đỗ Hành Chỉ còn chưa tỏ ý, ta bảo người ta ngươi đừng nhớ thương ta nữa, chẳng phải xấu hổ lắm sao?

Đến thị trấn, Đỗ Hành Chỉ bảo ta theo nàng đến Thiên Sư phủ, ta vội vàng xua tay bảo ta chỉ bị thương nhẹ, bệnh viện trong thị trấn cũng chữa được, không chiếm dụng tài nguyên của Thiên Sư phủ các ngươi.

Đỗ Hành Chỉ hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì. Nàng mất tích đã lâu, Thiên Sư phủ còn có một đống việc đang chờ nàng giải quyết, tiếp theo nàng bổ sung một câu, có rảnh sẽ đến thăm ta, bảo ta đừng ra ngoài.

Ô Kê cũng về cùng, trước khi đi hắn vẫy tay với ta, bảo ta nhớ kỹ lời hắn nói, suy nghĩ chuyện này cẩn thận.

Dù thế nào thì không bị chôn sống là tốt rồi, có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Đỗ Hành Chỉ rời đi, tâm trạng của Bạch Hoắc Hướng mới tốt hơn một chút, nàng kéo ta lại, lạnh lùng bôi thuốc cho ta.

Bình Luận (0)
Comment