Chương 532: Cuối Cùng Cũng Đồng Ý
Trình Tinh Hà cũng coi như hiểu y dược, hắn ngửi mùi thuốc:
“Sao thuốc này không giống của bọn ta?”
Bạch Hoắc Hương không để ý đến hắn.
Trình Tinh Hà bị nàng làm lơ, nằm trên giường quý phi thở dài:
“Con người nên an phận thủ thường, không nên so sánh mù quáng mà...”
Đã lâu không về cửa hàng, tuy nó vẫn dột nát như thế, nhưng nhìn thấy xà nhà cũ kỹ, ta đặt túi lên bàn, trong lòng yên tâm khó tả.
Ta chờ mong Bạch Hoắc Hương mau chóng chữa thương xong, ta lên phố tây mua bánh quế hoa, bánh đậu xanh về cho ông già ăn.
Đột nhiên, ta nhận ra có tiếng động phát ra từ trên tầng, chẳng lẽ hôm nay ông già còn chưa ngủ?
Kết quả ta thò đầu ra thì thấy được một cặp chân trắng nõn bước từ trên cầu thang tầng hai xuống, hiển nhiên là một người phụ nữ!
Ta kích động, đứng bật zrdrdậy, là người phụ nữ thần bí đó đến ư?
Không ngờ, người kia lộ mặt, tức khắc vui vẻ, tung tăng chạy về phía ta:
“Ca, ta tìm được ngươi rồi!”
Ách Ba Lan?
Trình Tinh Hà thấy thế thì lập tức đề cao cảnh giác:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Ánh mắt của của Trình Tinh Hà làm Ách Ba Lan tủi thân:
“Ta…”
Bạch Hoắc Hương kéo tay Ách Ba Lan:
“Hắn trốn ra, đây là dây tơ ngọc.”
Quả nhiên, trên cổ tay mảnh khảnh của Ách Ba Lan toàn là vết bầm tím, giống như bị trói lâu ngày không tan, có thể đoán được khi ấy hắn phải chịu khổ ra sao.
Ông già nhà bọn họ đúng là mất hết tính người.
Ách Ba Lan xua tay, bảo thế này đã là gì? Sau đó hắn lo lắng giữ chặt tay ta, nói:
“Ca, ta đến đây là để báo tin cho ngươi!”
Thì ra, từ sau chuyện lần trước, lão gia tử nhà họ Lan cũng bị kích thích nghiêm trọng, vứt Ách Ba Lan vào phòng đan dược và giam lại, mỗi ngày nhắc đi nhắc lại huyệt Chân Long gì đó, y như tẩu hỏa nhập ma.
Không bao lâu sau, Mã Nguyên Thu lại đến, nói gì đó với Lan lão gia tử, trùng hợp Ách Ba Lan bị nhốt bên cạnh, chỉ nghe được láng máng, ý của Mã Nguyên Thu là hắn đã bảo Hải lão đầu đi đối phó ta.
Chỉ cần linh khí của ta bị dẫn linh châm của Hải lão đầu hút đi thì bọn họ có thể mang ta đến huyệt Chân Long dễ dàng.
Ách Ba Lan biết chuyện thì sợ ta bị hãm hại, vì thế năn nỉ Lan Kiến Quốc đến đưa cơm thả hắn ra, hắn phải đi báo tin, bằng không ta sẽ bị người ta hại chết, Lan Kiến Quốc do dự mãi, cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng mà lúc đi ra vẫn quấy nhiễu Lan lão gia tử, nếu không phải nhờ có an Kiến Quốc kéo dài thời gian thì chỉ sợ hắn đã bị bắt về đánh một trận nhừ tử.
Hắn chạy ra, tìm được cửa hàng, nhưng ta không ở nhà, làm hắn sốt ruột đến mức nhiệt lưỡi, may mà ta không.
Ta nhận ra Ách Ba Lan ăn mặc rách rưới như mới trốn ra từ khu ổ chuột, hỏi ra mới biết hắn vừa chạy trốn là tài khoản cá nhân bị đóng băng, có thể đi từ Cẩm Giang phủ đến đây là do vừa đi vừa giúp người ta đuổi tà mà kiếm lộ phí đi đường.
Ách Ba Lan từ nhỏ đã là thiếu gia nhà giàu, đã bao giờ phải trải qua nỗi khổ cực như vậy? Thấy hắn thành ra thế này, ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tuy báo tin muộn, nhưng chỉ với mảnh tình nghĩa này, ai cũng sẽ nhớ mãi trong lòng.
Ách Ba Lan nở nụ cười chất phác hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của hắn:
“Ta lo cho ca nên ta đến, không có gì cả.”
Rồi hắn còn bảo ta đề phòng Mã Nguyên Thu, lão già ấy biết chuyện lần này không thành công, chắc chắn sẽ chơi mưu hèn kế bẩn khác.
Ta suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Nói xong, Ách Ba Lan lục lọi trên người, lấy một chiếc cúc nhỏ màu đen ra:
“Tỷ của ta bảo ta đưa cho ngươi.”
Là ký thân phù của Tiểu Hắc.
Ách Ba Lan nói tiếp:
“Tỷ của ta còn nhờ ta hỏi ngươi chuyện này. Nàng hỏi ngươi nghĩ thế nào về chuyện đến ở rể.”
Đến ở rể? Mấy chữ này chẳng liên quan gì đến ta, ta nghĩ thế nào là nghĩ thế nào cơ?
Bạch Hoắc Hương ở bên cạnh ho sù sụ, ta bảo Trình Tinh Hà nhanh chóng đi tìm canh tuyết lê đường phèn cho nàng uống.
Trình Tinh Hà hùng hùng hổ hổ đi mở cửa tủ lạnh:
“Bạch Hoắc Hương ho thì uống tuyết lê, ta ho thì bảo ta đi uống thuốc khử trùng 84.”
Lúc này sắc mặt của Bạch Hoắc Hương mới trông khá hơn, có lẽ là bởi vì tuyết lê ngon.
Ta lên tầng xem ông cụ, ông vẫn đang ngủ say, ta giúp ông rèm cửa sổ thì thấy tai mắt của Thiên Sư phủ vẫn ẩn nấp quanh phố mua sắm.
Bọn họ nể mặt Lý Mậu Xương và Đỗ Hành Chỉ mới không kéo ta đi chôn sống, nhưng vẫn bị đề phòng.
Chết tiệt, chẳng khác gì giam lỏng cả.
Cuộc sống kiểu này bao giờ mới kết thúc.
Đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy mấy người bọn họ la hét ầm ĩ dưới tầng, ta sợ bọn họ đánh thức ông cụ, bèn chạy xuống hỏi bọn họ có chuyện gì?
Trình Tinh Hà nói năng hùng hồn, tiền vào nhỏ giọt, tiền ra như nước, bây giờ cửa hàng có thêm hai miệng ăn, kiểu gì cũng phải nghĩ cách kiếm tiền sống tạm.