Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 558 - Chương 558 - Ngươi Còn Non Lắm

Chương 558 - Ngươi Còn Non Lắm
Chương 558 - Ngươi Còn Non Lắm

Chương 558: Ngươi Còn Non Lắm

Bà chủ thấy ông lão nhẫn nhục chịu đựng, ông chủ già vờ câm điếc thì càng càn rỡ hơn, mỗi ngày vênh mặt hất hàm sai khiến ông lão, có người không hiểu chuyện, hỏi, ngược đãi người già thế này bị người khác biết được thì chết à?

Nhưng bà chủ nói, lão khom này cả đời không có năng lực gì, cũng không có sự nghiệp, hết ăn lại nằm, không biết phấn đấu làm việc để lại cơ nghiệp cho con, nuôi đồ ăn hại này chẳng phải là lãng phí lương thực à? Muốn hận thì hận ông lão không có bản lĩnh, sống với nàng đã là tốt lắm rồi, có giỏi chết sớm sớm siêu sinh, nàng còn chẳng muốn hầu!

Nàng cũng không nhắc đến khoản tiền bồi thường phá dỡ căn nhà ở quê.

Cuối cùng có một ngày, nàng lại ngược đãi ông lão, nói ông lão lau nhà quá bẩn, bảo ông lau lại mười lần. Hôm đó rất nóng, một mình ông lão lặng lẽ lau nhà, cảm thấy hoa mắt chóng mắt, bỗng nhiên một đứa trẻ nghịch ngợm vẩy Sprite đầy đất, ông lại đến chỗ đó lau lại, kết quả không thấy rõ nước ngọt ở chỗ nào, lỡ giẫm phải, trượt chân ngã gãy thắt lưng.

Con dâu còn chẳng chịu cho ông lão ăn bát cơm nóng, đương nhiên không thể cho ông lão đi chữa bệnh. Cho dù có chế độ y tế nông thôn mới cũng không được, đi khám theo chế độ y tế nông thôn mới có hoàn trả tổn thất thu nhập và tiền xăng không?

Hơn nữa đợt đó nàng đang bận, Thùy Tai Hạt Châu nói xong thì bảo ta xem một căn phòng trên tầng hai:

“Ngươi thử đoán xem căn phòng ấy là để làm gì?”

Cách sân thượng cũng có thể thấy được căn phòng ấy treo rất nhiều đèn màu, ngay cạnh cửa sổ sát đất, lại còn có rất nhiều thú nhồi bông, nhìn một cái là biết căn phòng được trang hoàng đẹp đẽ, trông rất ấm áp, ngoài ra còn có cục nóng điều hòa lắp bên ngoài cửa sổ.

Ta nói nàng bận trang hoàng cho phòng mình?

Thùy Tai Hạt Châu lắc đầu:

“Không phải, căn phòng ấy là phòng nàng chuẩn bị cho con chó trắng. Nàng nói thời tiết nóng quá, sợ chó bị bệnh nên lắp điều hòa cho nó.”

Ông lão nuôi con trai cả đời, kết quả không bằng một con chó.

Ông lão nằm yên trong thùng, không ai biết ông tắt thở lúc nào, đến khi mùi hôi thối bốc ra từ trong thùng khiến người ta không chịu nổi nữa mới bị phát hiện.

Ta thở dài:

“Ông cụ bị ném ra ngoài à?”

Thùy Tai Hạt Châu lắc đầu:

“Đại sư, ngươi còn non lắm. Quẳng đi chẳng phải thiệt à?”

Bà chủ lập tức gọi công ty mai táng tới, trang điểm cho ông lão, tiếp theo mở tiệc mời khách, tổ chức tang lễ long trọng, còn nàng thì mặc áo tang, quỳ gối trước quan tài thủy tinh kêu gào khóc lóc, nói cha ơi cha đi sớm quá, ngươi dậy nhìn con dâu đi, đại thọ tám mươi còn chưa tổ chức, con cái chưa kịp báo hiếu các kiểu, diễn trò cũng thật trân lắm.

Nàng mời tất cả người quen đến để lấy tiền biếu, nghe nói tiền biếu hơi bị nhiều.

Có lẽ nằm trong quan tài thủy tinh là đãi ngộ mát mẻ nhất ông lão được hưởng sau khi lên thành phố.

Càng nghe ta càng tức giận hơn, hận không thể đè bà chủ xuống đất đánh một trận:

“Nàng còn là con người nữa sao?”

Tội ác nàng đang phải gánh chịu, ta cảm thấy còn nhẹ ấy.

Thùy Tai Hạt Châu thở dài:

“Đại sư, chuyện này ngươi biết là được rồi, ta cảm thấy nàng ở ác gặp dữ thôi. Ngay cả đại lý ô tô này cũng thế, trước kia đại lý rất nổi tiếng, nhưng từ khi nàng quản lý nơi này, hết phạt tiền thì trừ tiền, nhân viên cũ bị buộc nghỉ việc hết rồi, việc kinh doanh ế ẩm, nàng không nghĩ lại xem nàng đã làm những gì, còn nói bọn ta lười biếng, bây giờ lứa nhân viên cũ chỉ còn lại mình ta. Nếu không phải ta thiếu tiền thì ta đã bỏ việc ở đây lâu rồi.”

Ta hiểu ý của Thùy Tai Hạt Châu, cũng chướng mắt bà chủ, bèn nói cảm ơn với Thùy Tai Hạt Châu:

“Chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, ngươi là người tốt, nghe ta khuyên một câu, đừng nhặt đàn ông trong thùng rác.”

Thùy Tai Hạt Châu nghe ta nói xong thì sững sờ, hai mắt chợt đỏ lên, nàng quay lưng đi lau nước mắt, sau đó nói cảm ơn ta, nói nàng nhớ rồi.

Tướng mạo của Thùy Tai Hạt Châu cũng không phải tướng mạo phúc khi: Cung Phu Thê có đường vân đứt đoạn như ẩn như hiện, e rằng ông chồng hiện tại là kiểu người hết ăn lại nằm, cha mẹ chồng cũng không dễ đối phó, cả nhà bóc lột một mình nàng, với loại đàn ông này dừng hy vọng hắn có thể thay đổi, chỉ có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.

Trình Tinh Hà đã lại đây từ bao giờ, nghe được gần hết, hắn hỏi:

“Chuyện này do ông cụ nhà này quấy phá à?”

Ta hỏi ngược lại:

“Ngươi thấy thế nào?”

Trình Tinh Hà lắc đầu, nói khẽ:

“Vừa rồi ta hỏi thăm mấy người chết bên cạnh chiếc xe Cherokee kia, bọn họ cũng nhìn thấy thứ gì đó bò trên mặt đất. Người phụ nữ khá hóng hớt, lôi kéo ta tám chuyện cả buổi, nói thứ đó quả thực toàn thân là vảy, giống như thằn lằn khổng lồ, không giống người.”

Đúng vậy, cho dù ông lão trả thù thì cũng không thể mọc vảy khắp người được, vậy thứ nắm cổ chân bà chủ rốt cuộc là thứ gì?

Bình Luận (0)
Comment