Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 560 - Chương 560 - Thứ Bốn Chân

Chương 560 - Thứ Bốn Chân
Chương 560 - Thứ Bốn Chân

Chương 560: Thứ Bốn Chân

Nói đến đây, vành mắt ông chủ đỏ lên, nhưng hắn lập tức lau khóe mắt, cười làm lành nói bị khói hun cay mắt.

Nay hối hận, lúc trước hà tất làm vậy? Bây giờ ngươi nhớ nhung cha, nhưng chẳng phải cha ngươi bị ngươi gián tiếp hại chết sao.

Nói rồi hắn nhìn về phía bức ảnh trên tường.

Đó là ảnh chụp trên Thái Sơn.

Người trong ảnh là một ông lão với làn da đen đúa, biểu cảm mất tự nhiên, dường như lần đầu chụp ảnh nên hơi căng thẳng, quả thực là một ông cụ chất phác, ông lão mặc áo ba lỗ trắng bình thường, trên cánh tay trái có một vết sẹo dài.

Ông chủ nói với bọn ta, có lần cha lên núi hái măng cho hắn thì gặp một con lợn rừng rất to, bị nó húc, vết sẹo ấy là do con lợn rừng ấy tạo thành, sau khi trở về cánh tay be bét máu trông ghê lắm, hắn rất sợ, nhưng cha hắn nói không đau, chỉ tự trách mình vô dụng, bằng không đã bắt được lợn rừng, làm thêm được nhiều thịt ướp muối cho hắn rồi.

Nếu ngươi nhớ rõ ràng như vậy thì tại sao còn làm những việc ấy với cha ngươi?

Nói đến đây, ta thừa cơ nói bóng gió dò hỏi hắn:

“Sau khi cha ngươi mất, ngươi có nằm mơ thấy ông cụ không?”

Nếu người chết không cam lòng thì thông thường sẽ trở về báo mộng cho con cháu. Ở quê ta, giấc mơ này được gọi là mộng nhớ quê, người chết có thể lên Vọng Hương đài, gặp lại người nhà lần cuối bằng cách này.

Trong mộng nhớ quê, người già sẽ nói cho con cái biết quan tài bị thủng, rất lạnh, hoặc giày không vừa chân, đi vào rất khó chịu, nếu con cháu hiếu thảo thật sự mở mộ ra kiểm tra, thường thường sẽ thấy những điều giống hệt cảnh trong mơ.

Ông chủ nghe ta hỏi thế thì sững sờ, hiển nhiên vẫn còn muốn trốn tránh, nhưng hắn nghĩ ra được bọn ta là “đại sư”, trốn tránh cũng chẳng được ích gì, vì thế cắn răng nói:

“Đúng là ta từng nằm mơ, nhưng mà cũng chỉ là mơ thôi...”

Thì ra, hắn mơ thấy cha mình bị nhốt trong một nơi chật hẹp, không cách nào thoát ra được, vừa gọi nhũ danh Đồng Tử của hắn vừa cầu xin hắn thả mình ra, nói nơi này bí bách quá.

Ông chủ xấu hổ:

“Lúc cha ta còn sống, thật sự quá thiệt thòi cho ông ấy rồi, không phải là trong lòng bất an, nằm mơ thấy cha ở trong thùng...”

Bấn an? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói thế à.

Ta hỏi tiếp:

“Trong giấc mơ, ông cụ mặc cái gì?”

Ông chủ không ngờ ta sẽ hỏi câu này, hắn suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:

“Mặc...Áo liệm.”

Nếu mặc áo liệm thì không gian chật hẹp trong mơ không phải là thùng, mà là quan tài.

Ta lại hỏi, lúc tổ chức đám tang, kích cỡ của quan tài cho ông lão thế nào?

Ông chủ ngập ngừng, rồi nói:

“Vợ ta đặt mua, ta nghe nói...”

Thì ra không ai biết chiếc quan tài ấy làm từ gỗ gì, trông giống như đồ từ thời dân quốc lưu truyền đến bây giờ, đặt trong tiệm quan tài hơn một trăm mười năm rồi, bởi vì vừa nhỏ vừa cũ nên mãi không có khách nào hỏi mua. Chủ tiệm quan tài phát hiện ra nó lúc quét dọn nhà kho, không nhận ra vật liệu làm quan tài là loại gỗ nào, sợ để lâu rồi có mối mọt, càng lãng phí.

Đúng lúc này bà chủ đi mua quan tài, nói rằng muốn mua loại rẻ nhất, to nhỏ không thành vấn đề, dù sao chỉ còn một đống xương cốt, nát ngay ấy mà, suy nghĩ của nàng đúng ý ông chủ của cửa hàng quan tài, hắn lập tức lau sạch chiếc quan tài cũ nát kia rồi bán cho bà chủ mang về chôn cất ông lão.

Nhưng mà quan tài quá nhỏ, ông lão phải gập chân lại thì mới nằm vừa quan tài.

Mấy người bọn ta nhìn nhau, nghĩ thầm, không biết đời trước ông lão gây nên tội tình gì mà có đứa con trai thế này.

Đến tối, bọn ta bôi dầu nhiên tê, chỉ giữ bà chủ lại làm mồi.

Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương đã đi ngủ từ sớm, đợt này ta làm cú đêm, bây giờ vẫn còn tỉnh táo, Trình Tinh Hà biết bữa khuya còn đang được hầm trong nồi nên kiên trì không đi ngủ.

Ông chủ thương bà chủ nên cũng không ngủ.

Hiện tại, không gian vô cùng im ắng, Trình Tinh Hà đang định đi xem bữa khuya sắp ăn được chưa thì đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng giơ tay ra hiệu cho ta, ý bảo ta để ý, người phụ nữ lắm chuyện báo thứ đó lại đến rồi.

Ta khẽ gật đầu, nhìn về phía bà chủ.

Tuy bà chủ kiên cường, nhưng rốt cuộc từng trải qua sự kiện kinh hồn dưới gầm xe, có bóng ma tâm lý, tức khắc mặt nàng trắng bệch.

Ông chủ thì càng khỏi phải nói, hắn nhìn bọn ta với ánh mắt đáng thương, chắp tay trước ngực với vẻ mặt cầu khẩn.

Khi bôi dầu nhiên tê thì không được nói chuyện, ông bà chủ biết quy tắc, chỉ tập trung tinh thần nhìn ta.

Quả nhiên, không bao lâu sau, bọn ta nghe thấy âm thanh loạch xoạch, giống như có thứ gì đó leo vào nhà.

Thứ đó khá to.

Ta nhìn qua vai bà chủ, thấy được một sinh vật bò trên mặt đất bằng bốn chân như loài bò sát.

To...Bằng người.

Bình Luận (0)
Comment