Chương 561: Hối Hận
Ta sững sờ, vào nghề bao lâu nay, ta từng gặp những con thú lạ và hiếm như tỳ hưu bạch ngọc hay mèo tám đuôi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thứ nào như thế cả, trông nó giống như một con rắn mối khổng lồ!
Nhưng đó chắc chắn không phải rắn mối, mà giống một người mọc vảy hơn.
Mà lớp vảy ấy...Ta nhíu mày, thậm chí cảm thấy khá quen mắt.
Nó chậm rãi bò lại gần, hai mắt đỏ tươi, bò về phía bà chủ. Ông chủ được bôi nước mắt bò nên tận mặt nhìn thấy thứ đó, sợ đến mức run bần bật.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn thay đổi, như thể nhìn thấy manh mối gì đó từ trên người thứ đó.
Tiếp theo, hắn giật mình, ra sức khua chân múa tay với ta, ý bảo ta nhìn chân trước của nó.
Trên chân trái đằng trước của thứ đó có một vết sẹo dài.
Hình dạng giống hệt vết sẹo trên người cha hắn trong bức ảnh.
Quả nhiên...Chuyện này có liên quan đến ông lão chết uổng.
Nhưng một người bình thường mọc vảy bằng cách nào? Ta nhìn chằm chằm vào lớp vảy ấy, bỗng nhớ đến một truyền thuyết xa xưa, trái tim vọt lên tận cổ họng.
Chẳng lẽ vận may của ta quá lập dị, chỉ toàn gặp phải những thứ hiếm có?
Trình Tinh Hà cũng thấy vết sẹo ấy, mắt mở trừng trừng, rồi nhìn ta ý hỏi thế nào thế nào?
Vấn đề này không dùng tay ra hiệu được, mà lúc này thứ phủ kín vảy đã bò đến bên chân bà chủ.
Bà chủ không ngủ, nhìn vẻ mặt của bọn ta là biết thứ đó đã đến, tức khắc hoảng sợ quay đầu sang, vừa trông thấy rõ thì sợ đến mức há hốc mồm, song không thốt nên lời.
Thấy người vảy giáp ấy đã bò đến chân bà chủ, duỗi một “chân” ra.
Năm móng tay dài và cong mọc trên chân, trông vô cùng sắc bén, bị cái chân đầy vuốt sắc tóm được thì đương nhiên là đau, bà chủ nhe răng trợn mắt, sau đó trừng bọn ta, giục bọn ta mau chóng bắt thứ này lại.
Ông chủ đứng bên cạnh đau lòng không thôi, cũng nhìn bọn ta với vẻ van xin.
Trái lại ta không sốt ruột, ta xua tay ý bảo nhìn tiếp.
Bà chủ thấy bọn ta bày ra vẻ dửng dưng thì muốn chửi ầm lên, nhưng nàng sợ bọn ta bị người vảy giáp phát hiện là những người được mời đến giúp đỡ thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân, cuối cùng không la lên. Nàng không nhìn người vảy giáp mà chỉ nhìn chòng chọc vào bọn ta như thể muốn băm vằm bọn ta thành muôn mảnh.
Ta cũng không nhìn nàng, chỉ tập trung quan sát tay của người mọc giáp: Từ lòng bàn tay đến mu bàn tay đều được bao phủ bởi một lớp vảy dày. Bà chủ không chịu đựng được nữa, gào toáng lên.
Nàng vừa la to thì “xoẹt” một tiếng, một bóng trắng bỗng lao từ bên ngoài vào, hiển nhiên muốn bảo vệ bà chủ.
Nhưng con chó cậy thế chủ trông thấy người vảy giáp thì hoảng sợ, co rúm về phía sau.
Bà chủ đinh ninh bọn ta thấy chết mà không cứu, cố ý khiến nàng phải chịu tra tấn, thế là nhằm vào con chó mà mắng:
“Thứ ăn không ngồi rồi, nuôi ngươi là để đến lúc cần ngươi, xảy ra chuyện thì lại sợ, đồ ăn cháo đá bát, chỉ xứng đớp phân...”
Rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Lúc này Bạch Hoắc Hương và Ách Ba Lan cũng bị đánh thức, bọn họ nhìn thấy trong phòng có thêm một người nữa thì cau mày.
Ta vẫn không nóng vội, dù sao người đau không phải là ta. Nghề của bọn ta lấy thiện làm đầu, kiêng kỵ nhất cười trên nỗi đau của người khác, nhưng bà chủ ở ác gặp ác thôi.
Chó trắng thấy bà chủ mắng hăng như thế thì lại cậy thế, nhào về phía người vảy giáp, nhe răng định cắn.
Nhưng người vảy giáp không thèm ngẩng đầu lên đã ngay lập tức giơ vuốt lên đập con chó xuống đất với tốc độ cực nhanh.
Con chó chưa kịp phản kháng đã nằm bất động trên mặt đất, máu tươi tuôn ra ào ào. Người vảy giáp từ từ giơ tay lên, bọn ta nhìn thấy đầu của con chó trắng dẹp lép như bị lốp xe cán qua.
Ta cảm thấy lạnh gáy, đến cả xương cốt cũng bị đập bẹp, vậy thì phải mạnh tay đến mức nào?
Trình Tinh Hà há hốc miệng, làm khẩu hình “đầu rơi máu chảy”.
Nhưng thế lại càng quái hơn, với năng lực này của người vảy giáp, đập chết bà chủ là chuyện dễ như bỡn, nhưng hắn chỉ cầm chân bà chủ...
Chẳng lẽ...Có thù sâu oán nặng, giết luôn thì hời cho nàng quá, cho nên muốn từ từ hành hạ nàng đến chết như mèo vờn chuột?
Ông lão khi còn sống cũng bị ngược đãi mà chết.
Bà chủ mở mắt trừng trừng nhìn đầu của con chó trắng dính lên sàn nhà, tròng mắt lòi ra ngoài, nàng sợ hãi không thốt nên lời, tiếp theo chẳng hơi đâu chửi rủa bọn ta nữa, nàng cứ nhìn bọn ta chằm chằm với vẻ mặt van nài.
Vẫn là câu nói cũ…Bây giờ hối hận, lúc trước hà tất làm thế?
Hiện nay có rất nhiều người không tin báo ứng nhân quả, vì thế tùy ý tổn thương người khác, nhưng mà ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, đến khi bọn họ tin thì đã muộn rồi.