Chương 567: Thất Bại
Nhưng mãi không có người nhà của người chết chịu mạo hiểm, con dâu ước gì ông lão chết nhanh đi để mở hàng cho tình nhân!
Thật ra, ông lão không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên biết con dâu dính vào thứ không sạch sẽ, nhưng con trai đã nhắm mắt làm ngơ thì ông lão tội gì thêm phiền?
Sừng không đè chết người.
Nhưng nội dung còn lại của cuộc trò chuyện khiến ông lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: Con dâu nói, lão khọm của nợ cuối cùng cũng xuống lỗ rồi, còn lại là hưởng thụ cuộc sống thôi.
Tình nhân vội vàng hỏi con dâu, khi nào ngươi định bắt tay vào làm việc này?
Con dâu nói, gần đây nàng thường xuyên xem thời sự, có linh cảm rồi, định qua một thời gian nữa đi du lịch nước ngoài với ông chủ, đã tìm được ngọn núi hiểm trở ưng ý rồi, đến lúc đó lấy cớ chụp ảnh, đá hắn xuống dưới vách núi, chưa biết chừng còn không tìm thấy thi thể. Thế là số tài sản còn lại sẽ thuộc về hai người họ.
Tình nhân cực kỳ vui vẻ, hôn chùn chụt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của con dâu:
“Bảo bối, ngươi thông minh quá!”
Đúng vậy...Ông chủ chỉ còn mỗi một người thân là cha ruột, bây giờ cha không còn, hắn chết rồi thì chẳng có ai hỏi han nữa!
Ông lão kinh hãi, nóng lòng muốn nói chuyện này với con trai ngay, lập tức chui ra khỏi quan tài.
Nhưng ông lão sắp hóa hình, một khi đi ra ngoài, trì hoãn thời gian thì sẽ không thể hóa rồng được nữa.
Nhưng vì con trai, ông lão bằng lòng mạo hiểm.
Đáng tiếc ông lão không hiểu rõ ngọn ngành chuyện này: Cho dù leo ra ngoài thì ông lão cũng đã hóa rồng thất bại, không thể nói tiếng người, cũng không thể đi lại như người bình thường. Hơn nữa, với bộ dạng này, ông lão không chỉ không thể truyền đạt lại việc mình muốn kể, mà chắc chắn sẽ khiến con trai sợ hãi.
Ông biết, con mình nhát gan, sét đánh còn sợ hãi chứ nói chi là thấy ông lão “xác chết vùng dậy”.
Thế là ông lão nghĩ ra một cách: Ra tay với con dâu, nếu nàng không thể đi lại thì còn đạp con trai xuống núi kiểu gì nữa?
Vì vậy, ông lão ra khỏi quan tài, bò đến đại lý ô tô cũ.
Vốn dĩ ngày hôm đó ông lão nhân lúc sấm sét ở trên không, nếu kịp trở về trước khi sét đánh xuống thì thành công.
Đáng tiếc, tính nhầm thời gian, ông lão vừa mới bắt con dâu xuống dưới gầm xe thì sấm sét đã vang lên.
Ông lão vuột mất thời cơ, cho dù đuổi theo sấm sét thì cũng đã hóa hình thất bại.
Nhưng ông lão không hối hận, cho dù không thể hóa hình thì có sao? Dù sao cũng cứu được con trai rồi.
Nhưng khi ông lão quay trở lại nơi này thì nghe thấy tình nhân gọi điện thoại, mắng bà chủ vô dụng, đến lúc này còn làm hỏng việc, hắn thấy tình hình vô vọng rồi, nếu không nhanh chóng tìm cách lấy tiền thì hắn sẽ đi hẹn hò với nữ đại gia khác.
Bà chủ sợ hãi, liên mồm nói sẽ nghĩ cách khác, mong hắn cho thêm thời gian.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bình thường bà chủ càn quấy ngang ngược ở đại lý ô tô, khi đối mặt với tình nhân thì ngoan như cún.
Ông lão càng ngày càng lo lắng, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng ông ở lại thế gian, vì hóa hình thất bại, thế nên ông lão sẽ tiêu tan.
Đáng tiếc, ông lão lại bị con trai lấy cái chết uy hiếp, phải chạy ra.
Nghe đến đây, Trình Tinh Hà cầm lòng không đặng mà cảm thán:
“Có thằng con như thế chẳng bằng nuôi cuống rốn cho rồi! Ngươi tội gì...Hầy…”
Có sai đâu cơ chứ! Ông chủ cũng tỏ ra xấu hổ, nhưng hoàn toàn không thấy hắn có vẻ gì là ăn năn hối lỗi.
Nhìn mặt là thấy bực, ta dứt khoát không nhìn hắn nữa.
Những chuyện thế này, muối bỏ lòng ai người nấy xót, người ngoài như bọn ta nói thì dễ hơn làm.
Không ngờ, ông lão nói:
“Không...Còn có một việc các ngươi không biết.”
…
Đây là một đôi vợ chồng khốn nạn, còn chuyện gì bọn ta không biết nữa?
Giọng ông lão thấm đẫm bi thương:
“Con của ta trước kia không phải như thế.”
Cái gì cơ? Ta nhìn về phía ông chủ.
Phần địa các của ông chủ hơi ngắn, thu hẹp vào bên trong, chân mày nhọn, góc nhật nguyệt trên trán không rõ ràng.
Người có tướng mạo này rõ ràng là loại con cháu bất hiếu, lão Hầu bán kimbap ở phố mua sắm cũng có tướng mạo như thế, ngày ngày sai sử cha mình, ông cậu ba còn lắc đầu, nói cha của lão Hầu tuổi già vất vả.
Quả nhiên sau đó cha của lão Hầu tắc mạch máu não, không có ai hầu hạ, cơ thể hoại tử trông như cây nấm, ai thấy cũng khiếp.
Với tướng mạo thế này, trước kia hắn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì mà?
Ông lão nói tiếp:
“Hắn thay đổi, bắt đầu thay đổi từ mấy tháng trước rồi.”
Thì ra, sau khi ông lão lên thành phố, ngay từ đầu ông chủ đối xử rất tốt với cha mình, trước đây hắn cũng vẫn yêu thương vợ, có thể nói là ngoan ngoãn nghe lời vợ.
Nhưng ông lão đến ở cùng con trai, ông chủ rất hiếu thảo với cha, cho ông lão ăn ngon mặc ấm, ở phòng đẹp.
Bà chủ ngứa mắt, nói lão khọm này không kiếm ra tiền, không xứng được đãi ngộ tốt như thế.