Chương 568: Điều Khác Thường
Tuy ông chủ bình thường nhẫn nhục chịu đựng, nhân chỉ có việc của cha là hắn không chịu nhượng bộ, lần đầu tiên cãi nhau với bà chủ.
Ông lão băn khoăn, bèn khuyên con trai, nói ông chịu khổ quen rồi, có một tấm chăn là được, dù sao vợ mới là người ngươi sẽ sống chung cả đời, vì một lão già như ta mà vợ chồng bất hòa, ngươi bảo ta làm sao yên tâm được?
Nhưng ông chủ không quan tâm, nói cha đừng lo lắng, con dâu có thể đổi, nhưng cha chỉ có một.
Lúc ông chủ nói câu này cũng chỉ là đang nổi nóng thôi, nhưng bà chủ lại nhớ kỹ. Nàng khăng khăng cho rằng, bình thường chồng mình rất kiệm lời, thế nhưng từ khi lão già này đến là có ý định “nổi dậy”, nàng đinh ninh rằng ông lão giả vờ đáng thương, thật ra đang châm ngòi ly gián hai vợ chồng bọn họ.
Thế là nàng càng căm hơn ông lão hơn, chỉ muốn đánh chết lão già ăn hại này.
Ngày hôm đó, ông chủ đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, ông lão và con dâu ở nhà, con dâu cố ý không cho ông lão ăn cơm, còn ngắt điện trong phòng ông cụ. Ông lão nóng bức khó chịu, ra cửa hóng gió cho mát, nàng lại chê ông lão vô dụng, cố ý đứng ở cửa ngăn cản tài lộ, đi tới đạp ông lão ngã lăn xuống đất.
Kết quả ông chủ trở về trông thấy cảnh này, tức nổ phổi, lập tức cho bà chủ một bạt tai ngay trước mặt bao nhiêu công nhân.
Bà chủ đã bao giờ bị đối xử như thế, khi ấy bị đánh thì chết sững. Bị đánh chỉ là thứ yếu, ngươi nói xem, làm bà chủ mà không hề có uy tín thì làm sao quản lý cửa hàng được nữa?
Thế là bà chủ khóc lóc, làm loạn, dọa tự tử, nói hai người bọn họ muốn giết mình, sau đó bỏ đi.
Đây cũng là lần đầu tiên ông chủ không dỗ dành nàng.
Ông lão còn lo lắng, sợ con dâu làm chuyện gì ngu xuẩn, bèn bảo con trai đi cầu xin con dâu tha thứ. Ở quê có nhiều vụ như thế lắm, vợ chồng cãi nhau, vợ muốn rời đi thì đằng trai nhất định phải đến tận nơi đón về, bằng không vợ mất mặt, sẽ bị láng giềng chế giễu.
Khi ấy ông lão còn lo cho thể diện của con dâu.
Nhưng ông chủ không nghe, nói nàng tính con lừa, rất ngang bướng, chẳng bao lâu sẽ về thôi.
Quả nhiên, ông chủ nói không sai, không bao lâu sau bà chủ trở về rồi.
Nhưng bà chủ không chỉ không giận, trái lại còn vui mừng hớn hở như không có gì xảy ra.
Chỉ có điều, điệu cười của bà chủ trông rất quái dị, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông lão không dám hỏi, nhưng bắt đầu từ hôm đó, ông mới phát hiện, con trai thay đổi rồi.
Vốn dĩ bà chủ ngược đãi mình thì kiểu gì con trai cũng phải tranh cãi với nàng, nhưng từ lần đó trở đi, dù nàng đấm đá mình thế nào thì ông chủ đều giả vờ không thấy.
Ông lão cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy có lẽ con trai nghĩ thoáng ra rồi, dù sao hai người bọn họ mới là người một nhà. Ông lão còn vui khi thấy con trai không bị con dâu khó xử, mình già rồi, có được hưởng phúc hay không cũng không quan trọng.
Gì vậy?
Ta và Trình Tinh Hà nghe xong thì nhìn nhau, trông ông chủ sợ vợ thế kia mà còn dám cãi lại bà chủ sao?
Ta lập tức nhìn ông chủ, hỏi hắn có việc này không?
Ông chủ xấu hổ xoa đầu mình:
“Ta cũng không biết làm sao lại bị ma ám như thế nữa...Sao ta có thể đánh vợ được? Nàng là mạng của ta mà!”
Không đúng...Chắc chắn có gì đó khác thường trong chuyện này.
Con người không thể thay đổi thất thường chứ đừng nói là trở nên quái lạ như thế.
Bỗng nhiên, có tiếng gà gáy vang lên từ phía xa.
Mùa thu, mặt trời mọc muộn, nhưng bầu trời phía đông vẫn dần dần sáng lên, trời sắp sáng rồi.
Ông lão thở hắt ra, như trút được gánh nặng, ông lẩm bẩm:
“Có thể nói ra được, trong lòng ta nhẹ nhõm hơn rồi, cầu xin các ngươi cứu mạng con ta…”
Nói xong, bọn ta trơ mắt nhìn lớp vảy trên người ông lão xoay tròn, nhanh chóng trở nên xám xịt trước mắt bọn ta.
Một cơn gió lạnh sáng sớm thổi qua, những chiếc vảy bị cuốn đi như tro bụi tan theo gió.
Cơ thể của ông lão co rúm lại, khô quắt, rồi dần dần biến mất.
Hóa rồng thất bại, chỉ có thể tan thành mây khói.
Bọn ta cảm thấy vô cùng khó chịu, Trình Tinh Hà lặng lẽ chọc ta một phát, ý bảo ta nhìn ông chủ.
Ta quay đầu sang, phát hiện trên mặt ông chủ giàn giụa nước mắt giống như lúc ăn thịt lợn muối xào măng.
Ách Ba Lan nhìn mà ngứa mắt, lẩm bẩm:
“Mèo khóc chuột, giả từ bi.”
Nhưng ông chủ dụi mắt, lộ vẻ khó hiểu:
“Ta bị sao thế này? Ơ, khói bụi ở đâu ra mà nhiều thế, cay mắt quá.”
Ông chủ không nói dối. Hắn có vấn đề, khóc giống như phản ứng bản năng của cơ thể, nhưng trái tim hắn như thể đã bị tách ra khỏi cơ thể.
Bạch Hoắc Hương hành động trước ta một bước, nàng bắt mạch cho ông chủ, sau đó nói với ta:
“Có cái gì đó trong cơ thể ông chủ.”