Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 569 - Chương 569 - Phá Hoại

Chương 569 - Phá Hoại
Chương 569 - Phá Hoại

Chương 569: Phá Hoại

Ta lại gần quan sát cẩn thận, thế mới phát hiện, thì ra ở sau đầu của ông chủ có một luồng hắc khí rất nhỏ, nhưng hắc khí rất ẩn nấp rất khéo, vừa hay bị tóc che lấp, không rẽ tóc ra thì không thấy được.

Mà bên dưới hắc khí là một cục u.

Chính là cái này, ta giơ Thất Tinh Long Tuyền lên, lấy lưỡi kiếm rạch cục u ấy ra.

Ông chủ cho rằng ta muốn mở hộp sọ của mình, sợ chết khiếp, trong nháy mắt một thứ màu đen chui ra từ miệng vết thương.

Ta nhanh tay bắt được thứ đó.

Nó giống như một luồng hắc khí hữu hình, ta vận khí, thổi mạnh một hơi, hắc khí tan biến.

Sau khi hắc khí biến mất, tướng mạo của ông chủ lập tức thay đổi.

Đại các của ông chủ mở rộng, từ chân mày nhọn biến thành lông mày cong xuống, nguyệt giác ở thiên đình tuy lõm xuống nhưng nhật giác lồi lên, trở nên tròn đầy.

Tuy khuôn mặt của hắn thoạt nhìn không thay đổi gì nhiều, nhưng người trong nghề nhìn một cái thì cảm thấy hắn giống như thay đổi thành người khác.

Người có kiểu tướng mạo này cực kỳ thân thiết với cha, nhất định sẽ hiếu thảo với cha mình.

Ách Ba Lan hỏi:

“Ca, cái gì vậy?”

Ta trả lời:

“Là oán khí.”

Xem ra lần đó bà chủ đi ra ngoài gặp được hạng người xấu xa, nàng nuôi thứ không nên nuôi để khống chế ông chủ.

Lúc này ông chủ cũng tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn ta, sau đó nhìn về phía quan tài trống không, dường như nhớ ra cái gì, đột nhiên hắn gào khóc với quan tài:

“Cha ơi…”

Tiếng gọi cha nghe vừa thê lương vừa bi thảm, bọn ta đều cảm thấy xót xa trong lòng.

Trình Tinh Hà không nhịn được mà nói:

“Người nuôi Kuman Thong có còn nhân tính không vậy? Tiền gì cũng dám kiếm, không sợ gặp báo ứng à?”

Nuôi Kuman Thong tuy đáng giận, nhưng đáng ghê tởm hơn là người nuôi quỷ để thỏa mãn dục vọng của bản thân.

Ông chủ gào lên:

“Ta bị quỷ ám, cha, sao ta lại đối xử với ngươi như thế được cơ chứ, ta hối hận lắm…”

Ông chủ thật sự trở lại rồi.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục vừa ngáp vừa đi tới, thấy bọn ta thì bày ra vẻ mặt khó coi:

“Nhà các ngươi có người chết à?”

Trình Tinh Hà cau mày:

“Mới sáng sớm đã không biết nói tiếng người rồi à? Nhà ngươi mới có người chết ấy!”

Người đàn ông trẻ tuổi bĩu môi:

“Không có người chết thì ở đây gào thét cái gì? Bọn ma cà bông nghèo kiết xác, không mua mộ thì tụ tập hóng hớt làm gì, trì hoãn thời gian của ta, có biết mỗi một phút của ta đáng giá vài triệu không hả?”

Mắt hắn đỏ ngầu như thức đêm, vừa ngáp vừa nhìn Bạch Hoắc Hương và Ách Ba Lan đứng sau lưng ta, tức khắc hai mắt sáng rực lên:

“Hai mỹ nữ, ngươi đến mua mộ à? Cứ xem thoải mái, đây là danh thiếp của ta.”

Ta ngó thử, hắn là nhân viên kinh doanh của nghĩa địa.

Đột nhiên, hắn thấy rõ ngồi mộ phía sau là của ai, tức khắc vẻ mặt trở nên mất tự nhiên:

“Các ngươi...Có quan hệ gì với ông lão chôn ở đây? Ta nhớ lúc ông lão hạ táng không có ai đến mà…”

Ta càng thêm chắc chắn, tình nhân bà chủ bao nuôi chính là hắn.

Ta lập tức hỏi ông chủ:

“Vợ ngươi tên gì?”

Ông chủ vừa khóc vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời:

“Ả đàn bà độc ác ấy...Ta trở về thì xử lý nàng, nàng tên là Triệu Mỹ Ngọc.”

Quả nhiên, nghe đến cái tên này, vẻ mặt của nhân viên kinh doanh trở nên khó coi hơn, ánh mắt thay đổi, sau đó hắn lớn tiếng nói:

“Ơ kìa, sao các ngươi lại phá hoại nghĩa địa thế hả? Đây là tài sản của công ty bọn ta, phá hủy phong thủy rồi thì các ngươi đền nổi không? Các ngươi mau cút đi, bằng không ta gọi bảo vệ…”

Nói xong, hắn chạy như bay về hướng phòng trực ban.

Không cần ta nói, Ách Ba Lan lập tức xông lên cầm lấy cổ tay hắn.

Nhân viên kinh doanh lập tức hóa thân thành người sói, hú hét ầm ĩ:

“Ối, CMN, ngươi buông tay ra...Có ai không, có người đến gây sự!”

Hắn vừa gào lên thì có vài người đàn ông cường tráng đi ra từ trong phòng trực, hùng hổ quát bọn ta như tra khảo:

“Đang làm cái gì đấy?”

Ách Ba Lan không buông tay ra, cái tay còn lại cầm lấy một bia mộ trống, rắc, một góc của bia đá bị bẻ gãy dễ dàng như bóp nát một chiếc bánh quy.

Mấy người đó tức khắc sợ hãi đến mức sắc mặt thay đổi, vội lùi về sau vài bước:

“Các ngươi...Là con người à?”

Nhân viên kinh doanh thấy không ai giúp hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ta nhìn về phía nhân viên kinh doanh:

“Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết Triệu Mỹ Ngọc lấy Kuman Thong từ đâu không?”

Vẻ mặt hắn càng khó coi hơn, một lúc sau hắn mới nói nhỏ:

“Là...Là ta giới thiệu cho nàng…”

Nhìn tướng mạo của nhân viên kinh doanh, mắt cụp, bọng mắt sắp xệ xuống má, mũi tuy nhô lên rõ ràng nhưng chóp mũi teo tóp, thoạt nhìn rất giống con cóc. Tướng mạo như thế được gọi là mệnh cóc khí cầu, loại người có mệnh này nhát gan, tham lam, giống như con rể của Hùng Bá thúc, có ý đồ xấu xa nhưng không có gan làm, bị dọa là im ngay.

Bình Luận (0)
Comment