Chương 571: Nhờ Vả
Nhân viên kinh doanh bị đánh thâm tím hết cả mặt, máu me be bét, bà chủ không nhận ra ngay là ai, đến khi nhận ra thì bò từ xe lăn xuống, nàng đau lòng bằng chết, gào to:
“Ngươi to gan thật, dám đánh cả hắn à, quỳ xuống cho ta!”
Bình thường chiêu này rất hữu dụng.
Nhưng ông chủ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bà chủ, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Bà chủ không ngờ ông chủ lại dám nhìn mình như thế, cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định đánh ông chủ:
“Ngươi điếc à? Ta bảo ngươi quỳ xuống!”
Nhưng ông chủ giơ một tay lên cản tay bà chủ lại, kéo nàng xuống khỏi xe lăn, “chát”, tiếp theo là một cái tát đau điếng.
Tát rất nhanh và dứt khoát, khiến bà chủ chết sững.
Ông chủ thở hổn hển, lại giơ hai tay tát lia lịa, mấy người đàn ông mặc âu phục sợ hãi lùi lại vài bước, có một người đánh bạo hỏi:
“Thi thể mọc vảy...Còn bán nữa không?”
Ông chủ ngẩng đầu nhìn mấy người đó, vẻ mặt vô cùng dữ tợn:
“Ngươi bán cha ngươi à?”
Người nọ nuốt nước bọt, nói nhỏ:
“Gia đình này điên rồi, đi thôi.”
Bà chủ mãi chưa hoàn hồn, bởi vì bị đánh ngu người rồi, nàng thốt ra một câu như mê sảng:
“Ngươi...Ngươi có tin ta ly hôn với ngươi không...”
“Không tin.”
Ông chủ lại cho nàng một bạt tai:
“Ông đây phải ly hôn với ngươi!”
Nói xong, ông chủ đứng dậy, khuôn mặt dữ tợn run rẩy:
“Chân của nàng còn có thể chữa khỏi được không?”
Bạch Hoắc Hương trả lời:
“Ngoại trừ ta, không ai có thể chữa khỏi.”
Ông chủ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Bạch Hoắc Hương:
“Vậy ta cầu xin ngươi...”
Bà chủ thấy có hy vọng, thế là lại giở giọng hống hách:
“Có giỏi đánh ta đi, có giỏi đừng cầu xin người ta chữa cho ta! Xem ngươi vô dụng chưa kìa, không có bà đây ngươi còn sống được sao?”
Mấy người bọn ta nhìn nhau, sao thế, ông chủ lại bị bỏ bùa nữa à?
Không ngờ ông chủ nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cầu xin ngươi đừng chữa bệnh cho nàng! Nàng trả bao nhiêu tiền thì ta trả gấp đôi!”
Cằm bà chủ rơi xuống đất, nói không nên lời.
Bạch Hoắc Hương nói với giọng lạnh lùng:
“Ngươi đề cao ta quá, ta là quỷ y, không phải bác sĩ thú y.”
Bà chủ cắn răng:
“Con ranh con, ngươi mắng ai đấy hả, đừng tưởng...”
Ông chủ lại tát bà chủ thêm cái nữa, lúc này ngữ khí đã bình tĩnh lại:
“Trở về chuẩn bị đi, hai ta ly hôn.”
Dường như bà chủ bị đánh tỉnh, cuối cùng cũng nhận rõ hiện thực, nàng lộ vẻ sợ hãi:
“Ngươi...”
Chẳng phải chính ngươi làm chuyện quá quắt hay sao, không biết “có câu tức nước vỡ bờ” à?
Ông chủ xoay người, bỗng gào khóc với ngôi mộ trống rỗng kia:
“Cha...Con trai cưới con dâu như thế, thật là có lỗi với cha...”
Lúc này, nhân viên kinh doanh kia nhân lúc không ai chú ý thì chạy trối chết.
Ách Ba Lan định đuổi theo nhưng ta xua tay, nói giặc cùng đường chớ đuổi giết, người này đã dùng hết vận may của mình, đến lúc bị cắn trả rồi, chưa biết chừng ngày mai sẽ nhìn thấy tin tức hắn xảy ra bất trắc trên kênh thời sự.
Ông chủ lấy lại tinh thần, bày tỏ sự biết ơn với ta:
“Đại sư, chuyện hôm nay may mà có ngươi, nếu không nhờ ngươi thì ta phải làm Võ Đại Lang cả đời rồi! Ta cũng không báo thù cho cha được...Nói thật, lúc ta mua lại chiếc Cherokee, nó đã gây tai nạn chết người rồi, không tốn bao nhiêu tiền, nếu các ngươi muốn xe thì ta đưa chiếc xe Cherokee ấy cho ngươi coi như chút lòng thành...”
Hai mắt Trình Tinh Hà sáng rực lên:
“Thật sao?”
Dù là thật thì cũng không thể nhận được.
Chuyện bọn ta làm giúp ông chủ tối đa cũng bằng giá tiền của chiếc Cherokee, nếu đòi nhiều hơn thì sẽ thành ra thiếu nợ nhân quản với ông chủ, lợi bất cập hại. Trong khi làm ăn, bắt chẹt người khác sẽ hao hụt công đức, có khi còn mất nghề chứ chẳng chơi.
Trình Tinh Hà cũng là người trong nghề, đương nhiên biết đạo lý này, nhưng hắn vội vàng nắm chặt chìa khóa xe Cherokee lại, nói xế yêu đích thực là xế yêu đích thực.
Ông chủ hơi xấu hổ, gật đầu:
“Ta cảm thấy đưa ít, nếu nghề của các ngươi đã có quy củ thì ta cũng không ép...”
Ta nói với ông chủ:
“Còn có việc này ta muốn nhờ ngươi giúp.”
Ông chủ kích động:
“Giúp cái gì cơ?”
Ta nói:
“Bây giờ cụ nhà cũng đã tan thành mây khói rồi, chiếm giữ huyệt mộ này cũng không có ích gì. Nếu có thể thì ta xem cho ngươi một chỗ khác, ngươi nhường lại ngôi mộ này cho ta, được không?”
Mấy bảo vệ đứng hóng chuyện vẫn chưa chạy đi, thế là ghé tai nhau bàn tán:
“Lần đầu tiên thấy có người muốn mộ ở nghĩa địa chúng ta đấy.”
“Tiểu tử này là đại sư thật à? Ta thấy hắn là đồ ngu thì có, đại sư thật sự sao có thể muốn mua mộ ở hung địa này chứ?”
Ông chủ nói ngay:
“Đại sư không chê thì ta tặng cho ngươi.”
Ta lắc đầu:
“Ta không thể thiếu nợ công đức của ngươi được, ngươi mua ngôi mộ này hết bao nhiêu tiền thì ta trả ngươi giá gốc.”
Ông chủ kiểm tra hóa đơn, nói là mua hết 180 nghìn.
Hay lắm, lại trùng hợp, bọn ta nhẵn túi luôn.