Chương 572: Cao Lão Sư
Ách Ba Lan không hiểu:
“Ca, ngươi cần huyệt mộ này làm gì, để dành cho ông cậu ba à?
Ta đầy đầu hắn, nói ông cậu ba của ngươi sống lâu trăm tuổi, cần mộ làm gì.
Trình Tinh Hà đã nhận ra:
“Biết cái gì, hắn mua mộ không phải để cho ông lão, mà là cho vợ.”
Tức khắc sắc mặt của Bạch Hoắc Hương trở nên khó coi, nàng vờ như không nghe thấy.
Trình Tinh Hà nói đúng, ta nhìn trúng long khí ở đây.
Nhưng tại sao nơi này lại có long khí dồi dào như vậy?
Ta có một suy đoán táo bạo.
…
Long khí vô cùng hiếm có, nhưng theo truyền thuyết, hồ Cửu Lý từng có chín con rồng.
Tuy không biết là thật hay giả, nhưng long khí ở đây là hàng thật giá thật, nếu người bình thường chôn đúng chỗ cũng có thể hóa rồng.
Nhưng ta quan sát địa thế của nơi này thì thấy đây không phải là phong thủy bảo địa, thậm chí còn kém xa phần mộ tổ tiên cũ của nhà Giang Thần.
Nếu cần một lời giải thích thì chỉ có thể là nơi này cất giấu một thứ nào đó có sức mạnh to lớn, và long khí đến từ thứ nó.
Theo lời của ba ba vạn thọ đã nói trước đó, ta suy đoán nơi này có khả năng cao liên quan đến con dấu Thủy Thần.
Chỉ có điều, với năng lực của ta bây giờ, giở hết bản lĩnh ra cũng không thấy con dấu Thủy Thần bị giấu ở nơi nào.
Nghĩ cũng phải, nếu có thể tìm được dễ dàng thì nó đã bị tông sư tiền bối lấy đi từ lâu rồi, huống chi Tiêu Tương bảo ta đừng đi tìm, còn nói rằng rất nguy hiểm.
Ta nhìn về phía mặt hồ Cửu Lý phẳng lặng như tấm gương, liệu có bí mật nào được cất giấu trong hồ nước này không?
Ta quay đầu nhìn mấy bảo vệ:
“Ta muốn hỏi các ngươi một việc, tiên sinh xem phong thủy cho mảnh đất này là ai?”
Bảo vệ lắc đầu:
“Không biết. Người nọ chết lâu rồi.”
“Chết rồi?”
Dù thế nào, nơi này tràn ngập long khí, nếu Tiêu Tương có thể ở lại đây thì chắc chắn sẽ rất có lợi cho sự khôi phục của nàng.
Cho nên ta chuyển 180 nghìn cho ông chủ, để lấy huyệt mộ này.
Tiếp theo ta lấy nghịch lân ra.
Nơi này quả thực là một địa điểm có lợi cho Tiêu Tương, thậm chí nàng có vẻ có sức sống hơn nhiều rồi.
Ta không nỡ để nàng rời đi, đồng thời cũng không yên tâm, nhưng nếu giúp ích cho nàng thì kiểu gì cũng phải thử xem.
Ta bèn hỏi nàng:
“Ngươi thích chỗ này không?”
Không ngờ Tiêu Tương khẽ gật đầu.
Tốt quá, ngươi nhất định sẽ mau chóng khôi phục.
Ta cẩn thận đặt nàng vào trong mộ, thuận tiên gọi Tiểu Hắc ra, canh giữ Tiêu Tương giúp ta, nhất định phải trông chừng cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải gọi ta ngay.
Tiểu Hắc vô cùng vui vẻ, gật đầu lia lịa, nói rằng mình có thể giúp đỡ, thế lại tốt quá. Đã lâu không thấy ta, nàng cho rằng ta không cần nàng nữa.
Sau khi hoàn tất thủ tục mua xe, bọn ta an vị trên chiếc Cherokee về đến phố mua sắm.
Hiện tại đã tiêu hết tiền trong tay rồi, xem ra phải tranh thủ thời gian đi tìm mối mới.
Đến cổng lớn đi vào phố mua sắm, từ đằng xa đã thấy khu phố hôm nay đông nghịt, Trình Tinh Hà phấn khởi:
“Có phải nhà ai tổ chức chương trình khuyến mãi không? Từ khi vào đây ở ta chưa thấy nơi này náo nhiệt như thế bao giờ, ngoại trừ lần ngươi nổi tiếng.”
Ngày mười lăm tháng Tám có đợt khuyến mãi chung, mua một món đồ tặng một hộp bánh trung thu, thế nhưng cũng đâu có sôi động như hôm nay? Xem ra hôm nay phải đi ké fame của người ta, biết đâu lại có thể kiếm được một vụ làm ăn mới, nhà lắm thành viên quá rồi, kiểu gì cũng phải kiếm tiền ăn cơm.
Nhưng đột nhiên họ thấy luồng khói đen bốc lên từ con phố phía xa, Ách Ba Lan tinh mắt, vội hỏi:
“Ca, ngươi nhìn xem, nhà ai cháy kìa?”
Công tác phòng cháy chữa cháy của khu phố mua sắm này khá ổn mà, nhà ai bất cẩn thế?
Ta thò cổ ra ngoài nhìn xem, kết quả vừa nhìn, trái tim ta tức khắc vọt lên tận cổ họng:
“Trình Tinh Hà, mau dừng xe lại!”
Trình Tinh Hà nói:
“Sao thế, ngươi muốn đi hóng à?”
“Xem cái đầu ngươi!”
Ta dứt khoát chui ra khỏi cửa sổ:
“Đó là cửa hàng của chúng ta!”
Trình Tinh Hà còn chưa kịp nói hết câu chửi thề đã phanh gấp lại ngay lập tức, còn ta đã chạy đến trước cửa hàng rồi.
Khói đen bốc lên cuồn cuộn từ cửa ra vào và cửa sổ, đầu óc ta trống rỗng ngay tức thì: Ông lão đâu! Giờ này ông lão hẳn là đang ngủ trưa…
Nhìn tầng hai cháy hừng hực, ta lập tức định chui vào trong.
Bỗng nhiên một người giữ ta lại từ sau lưng:
“Bắc Đẩu, ngươi chạy vào chịu chết à…”
Nhưng người này không khỏe bằng ta, trái lại bị ta kéo lảo đảo.
Ta quay đầu lại nhìn, ra là Cao lão sư.
Ta vội nói:
“Ông cụ…”
Cao lão sư dính đầy muội than trên người, như thể vừa mới chui ra từ mỏ than, trông vô cùng nhếch nhác. Hắn vừa ho vừa nói:
“Ngươi nhìn xem ngươi vội quá đấy, cũng không biết hỏi một câu, ngươi nhìn bên kia đi!”