Chương 573: Thèm Ăn Đòn À
Ở phía bên kia, đám người nhốn nháo tản ra, bấy giờ ta mới nhận ra, thì ra ông lão đã được cứu ra, quấn một chiếc khăn lông lớn, cũng đang ho sù sụ.
Ta lập tức xông tới, Bạch Hoắc Hương cũng chen vào, bắt mạch cho ông lão, rồi mới thở phào một hơi:
“Không sao.”
Trái tim như đã mất đi trọng lượng của ta cuối cùng cũng về lại trong ngực, cảm thấy mồ hôi lạnh ướt túa ra ướt đẫm trán và sau lưng, sắp che mờ hai mắt.
Khoảng thời gian này, ta trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ và hãi hùng, nhưng lần này khiến ta cảm thấy sợ hãi nhất.
Bạch Hoắc Hương nhận ra tình trạng của ta, bèn buông bàn tay bắt mạch ra định lau mồ hôi cho ta, nhưng ông lão lại giữ nàng lại, vui mừng nói:
“Thất Tinh, cháu dâu này được, hơn hẳn những người khác! Ta vừa lòng, ta vừa lòng!”
Những người khác nào cơ! Dù là Đỗ Hành Chỉ hay ai, hễ bị ngươi nhận làm vợ ta thì có ai là ngươi không vừa lòng hả?
Mặt Bạch Hoắc Hương đỏ bừng, nàng muốn rút tay lại:
“Ta không phải…”
“Ngươi là cháu dâu!”
Bệnh Alzheimer của ông lão lại tái phát, hành xử cứ như trẻ con, ông cậu ba gật mạnh:
“Vợ Thất Tinh à, về sau Thất Tinh bắt nạt ngươi thì ngươi cứ tìm ông cậu ba ra mặt cho, ông già này nhận ngươi rồi, vợ Thất Tinh, ta lấy kẹo cho ngươi, kẹo hạt thông hoa quế Tô Châu…”
Nói xong ông cụ còn hạ thấp giọng:
“Nếu là người bình thường thì ta không nói cho đâu, đây là kẹo Hằng Nga mang đến hộ ta đấy…”
Rõ ràng là túi kẹo giá năm đồng ta mua ở chỗ Tú Liên.
Nhưng mà túi kẹo năm đồng ấy đã không còn, cửa hàng đã cháy rụi như nhà hầm, có lẽ đồ đạc bên trong đã bị thiêu sạch.
Những thứ đó đều cất chứa toàn bộ kỷ niệm của ta từ nhỏ đến lớn. Nhưng...Ông lão không sao đã là chuyện may mắn nhất rồi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
“A, Lý Bắc Đẩu, trong nhà có lão già ngu đần mà còn không trông cẩn thận, đây là phố mua sắm đấy, nhà các ngươi xảy ra chuyện thì đừng liên lụy đến người khác.”
Ta quay sang nhìn, tức khắc cảm thấy ngứa răng:
“Ngươi nói ai ngu đần hả?”
An Gia Dũng.
Sao tên khốn này lại ở đây?
Mà Cao Á Thông dựa vào hắn, nhìn ta với ánh mắt “quan tâm”:
“Lý Bắc Đẩu, ông lão nhà các ngươi mắc bệnh này thì không thể để ông ở nhà một mình được, mà nhà các ngươi ngày ngày thắp hương bái Phật, phải chú ý phòng cháy, may mà ông lão không sao.”
Ta đanh mặt:
“Ngươi nói thế là có ý gì, thế ra nhà bọn ta xảy ra hỏa hoạn là do ông cậu ba của ta à? Ngươi thấy à?”
“Ta không có ý này…”
Cao Á Thông lập tức bày ra vẻ mặt vô tội:
“Ta biết, ông cậu ba lớn tuổi, chắc chắn không cố ý mà, ngươi đừng nóng…”
Cố ý cái đầu ngươi!
Phần lớn hàng xóm láng giềng trong phố mua sắm đều thân thiết với nhà bọn ta, nhưng trong khoảng thời gian ta vắng mặt, có vài cửa hàng không quen biết mới đến, họ nghe hiểu ý của Cao Á Thông, tức khắc bắt đầu xì xào bàn tán, nhìn ta với ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Đúng vậy đấy, có người già mà còn không hầu hạ, ngày nào cũng đi ra ngoài, cháy sang cửa hàng nhà bọn ta thì ngươi có đền được không?”
“Nhìn quần áo ngươi đang mặc kìa, còn trẻ mà không biết cầu tiến, ông cụ nhà các ngươi thật xui xẻo khi có đứa cháu như ngươi.”
“Chưa biết chừng là hắn không muốn nuôi ông lão nữa, cho nên tự mình phóng hỏa lừa tiền bảo hiểm đấy! Người nghèo chí ngắn, có chuyện gì mà không dám làm?”
Trình Tinh Hà thật sự không nhịn được nữa:
“CMN, thèm ăn đòn à?”
“Nhìn xem!”
An Gia Dũng chờ có thế thôi, hắn gân cổ lên gào:
“Mau đến xem này, thẹn quá hóa giận rồi, có phải là bị nói trúng tim đen nên chột dạ không hả?”
Ách Ba Lan muốn xông lên tẩn hắn, nhưng lúc này nhân viên điều tra đã đến nơi, ngăn cản Ách Ba Lan lại:
“Tìm cơ gây sự đúng không?”
Xảy ra hỏa hoạn, người có liên quan đều phải bị điều tra, nhưng bình thường trong nhà không có vật phẩm nguy hiểm gì, làm sao mà bốc cháy được?
Với cả...Tại sao An Gia Dũng lại trùng hợp xuất hiện ở đây?
Cao lão sư kéo ta:
“Camera nhà bọn ta có quay lại được! Sau khi đôi nam nữ vào cửa hàng không bao lâu thì cửa hàng bốc cháy!”
Đúng như những gì ta suy đoán, lửa giận bùng lên trong lòng ta, ta lập tức xông lên nắm cổ áo An Gia Dũng:
“Ngươi phóng hỏa đúng không?”
An Gia Dũng giơ hai tay lên, trông hắn như đang vui sướng trên nỗi đau của người khác:
“Ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì đừng nói lung tung! Có chứng cứ thì lấy ra đây, đồng chí điều tra viên, các ngươi xem, tên này đánh công dân tuân thủ pháp luật!”
CMN, nhìn vẻ mặt của hắn thế kia, không phải hắn thì còn có thể là ai nữa, tai ta ù đi, còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ chuyện lần trước thì ngươi đã tự đưa đến tận cửa.
Cao Á Thông vội lôi ta ra:
“Lý Bắc Đầu, có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói, kiềm chế lại…”
CMN, các ngươi có quan hệ gì với ta, vì sao ta phải kiềm chế?
Mấy điều tra viên muốn giữ ta lại, ta không quan tâm gì cả, hất tay họ ra muốn xông lên đánh hắn. Nhưng đột nhiên, ta chợt phát hiện có một người rất kỳ lạ đi theo sau hắn.
Người nọ mặc áo choàng đỏ, đi chân trần.