Chương 574: Phóng Hỏa
Ăn mặc kiểu gì vậy?
Nhưng sau khi nhìn lại, bóng người đó khẽ lắc lư rồi biến mất.
Không người nào có thể đi nhanh như vậy - đó không phải con người.
Nếu không phải là con người thì nó là cái quái gì?
Ánh mắt tập trung và rồi thấy một chút tà khí, nhưng tà khí biến mất rất nhanh giống như chưa từng xuất hiện.
Lợi dụng lúc ta mất tập trung, một số nhân viên điều tra đã bao vây và bắt giữ ta, hét lên:
“Trung thực một chút!”
Lão phu suýt chút nữa bị thiêu chết, thế mà ngươi còn bảo ta bình tĩnh?
Lửa giận dâng lên không thể kiểm soát, ta gần như muốn đập vỡ hộp sọ của An Gia Dũng.
Nhưng Trình Tinh Hà cũng đi tới, ấn chặt lấy tay ta:
"Bình thường ngươi tinh ý như khỉ, sao hôm nay lại ngốc như vậy, muốn vào uống trà hay gì?"
An Gia Dũng cười hả hê:
"Đồng chí điều tra viên, bây giờ cả nước đang truy quét tội phạm. Tiểu tử này dám cả gan phạm tội, các ngươi không được bỏ qua đâu đấy, nếu không những công dân tuân thủ pháp luật như chúng ta sẽ tố cáo."
Vừa nói hắn vừa nhìn những người chủ cửa hàng mới tới:
"Có phải chúng ta cũng nên thề sống chết bảo vệ tính mạng và tài sản của mình không?"
Những chủ cửa hàng cũng cho là vậy, rất nhiều người đều giơ điện thoại di động chạy tới bên này chụp ảnh, kêu gào:
"Chúng ta vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, phóng hỏa không phải là tội nhỏ, nếu không cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng thì các ngươi cứ đợi mà lên bảng tin Tencent đi!"
Trong lòng ta biết rất rõ, An Gia Dũng rất muốn ta làm gì đó với hắn trước mặt mọi người, rõ ràng hắn đang cố ý khiêu khích ta, bây giờ xông tới đánh hắn thì chẳng khác nào sa vào bẫy của hắn, ân oán mới cũ không thể chỉ cần đánh hắn là có thể giải quyết, ta muốn hắn trả lại cả gốc và lãi.
Nghĩ đến đây, ta nuốt cơn giận xuống rồi nói:
"Vậy được, chúng ta kiểm tra camera giám sát đi."
Trước cửa hàng nhà ta thậm chí còn không có máy tính chứ đừng nói là camera giám sát…dù sao ta buôn bán ở đây cũng không có hàng hóa gì, cũng không sợ bị trộm.
Camera giám sát này là của thầy Cao bỏ ra.
Đoạn video ghi lại cảnh An Gia Dũng và vợ lái chiếc Mercedes-Benz tiến vào cửa trước dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, sau khi vào được khoảng mười lăm phút, lúc họ bước ra thì cửa sổ bắt đầu bốc khói.
Các nhân viên điều tra nhìn chằm chằm vào An Gia Dũng:
"Ngươi đã làm gì trong đó?"
An Gia Dũng lập tức nói:
"Này, chuyện này thật ra cũng trách ta - ngươi biết đấy, gia đình họ làm ăn ngầm, chuyên về mê tín phong kiến lừa đảo. Lúc đó ta đi ngang qua thì thấy nhà họ có nến hương và vải vàng xung quanh, nghĩ bụng nó có nguy cơ gây hỏa hoạn! Ta vội vã chạy vào và muốn nói chuyện với Lý Bắc Đẩu nhưng trong nhà của họ lại chỉ có một ông già mất trí không ai săn sóc."
Tên ngu đần này quả nhiên đang nói dối, lúc trong nhà chúng ta không có người thì sẽ không bao giờ thắp nến trải khăn vàng...nhưng bây giờ chỗ này đã bị thêu rụi và không còn chứng cứ gì nữa.
An Gia Dũng nói tiếp:
"Vợ tôi tốt bụng khuyên ông ta dập lửa, nhưng các ngươi đoán xem ông già đã làm gì? Ông ta dùng chổi lông đuổi chúng ta ra ngoài...đây chẳng phải là “chó cắn Lão Động Tân”, làm ơn mắc oán sao?"
Sự tức giận khiến màng nhĩ ta run lên:
"Ngươi nói lại cho ta, ngươi nói ai là chó hả?"
Nhân viên điều tra thản nhiên nói:
"Chú ý lời nói của ngươi."
An Gia Dũng lúc này mới nói:
"Ai da, nói chung cũng là ý đó, chúng ta cũng là có ý tốt đến góp ý, các ngươi xem bây giờ thế nào, không phải có hỏa hoạn thật rồi đấy sao.Vì vậy mới nói làm người tốt thật khó, bây giờ ngược lại còn đổ oan cho chúng ta, vợ chồng chúng ta thật là oan ức mà."
Đôi mắt của Cao Á Thông tỏ ra vô cùng vô tội, ngấn nước mắt như sắp trào ra, tai của nhân viên điều tra bỗng đỏ bừng, hắn lập tức bình tĩnh lại và nhẹ nhàng bảo nàng đừng lo lắng, hắn nhất định sẽ trả lại công bằng cho nàng.
Ta cười khẩy trong lòng, xinh đẹp đúng là một lợi thế, ta đã thấy ánh mắt này của nàng rất nhiều lần.
Nhưng trong phòng không có camera giám sát, cũng không thể quay lại tình hình bên trong, chủ tiệm quần áo mới mở đối diện đột nhiên vỗ tay:
“Đúng rồi, camera của chúng ta có thể quay đến."
Nhưng khi thấy camera giám sát của họ, lòng ta trĩu nặng.
Trong camera chỉ thấy hai vợ chồng An Gia Dũng đến cửa, dường như đã nói vài câu với bên trong, nhưng họ vẫn luôn ở ngoài sảnh và không hề đi vào. Khi họ đi ra, hai tay họ trống trơn và không hề giống kẻ phóng hỏa.
An Gia Dũng lập tức vui vẻ:
"Cảm ơn đại tỷ, ngươi đã rửa oan giúp vợ chồng chúng ta!"
Nhưng vào lúc này, ta đột nhiên phát hiện dường như trong cửa hàng có một bóng người mặc đồ đỏ.
Đó là cái quái gì thế? Nó là người phóng hỏa sao?