Chương 575: Không Thể Chấp Nhận Được
Bóng người đó lướt qua, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn sẽ không thấy rõ, ta lập tức yêu cầu phóng to chỗ đó lên, nhưng chất lượng ảnh của camera giám sát không được rõ, phóng to lên chỉ thấy nhòe thêm và càng không thấy rõ, huống hồ lúc này ngoài vợ chồng An Gia Dũng ra thì không còn ai khác bước vào cửa chính, ta nói bên trong còn có người khác nhưng lại không có ai tin.
Nhân viên điều tra lạnh lùng nói:
"Nếu đã có chứng cứ, thì chính ông già mất trí đã cố ý phóng hỏa. Ngươi tên là Lý Bắc Đẩu đúng không? Dẫn ông già đó về cùng chúng ta để điều tra. Còn nữa, trả tiền cho xe cứu hỏa và xe cứu thương cũng như chi phí sửa cửa hàng và bồi thường những người bị thiệt hại."
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
“Vừa rồi ta thấy một cửa hàng đồ cổ bị hư hại nặng, chủ cửa hàng đồ cổ ôm đầu khóc, vàng có giá nhưng đồ cổ thì lại vô giá, tiền cũng khó có thể giải quyết vấn đề, ngoài ra còn có một cửa hàng trang sức mới chuyển đến đây, bên trong đều là phỉ thúy và ngọc bích, tất cả đều không có giá cụ thể và không có mức định giá tiêu chuẩn, vì vậy nếu họ muốn tống tiền ngươi thì chỉ cần mở miệng là được.”
Thầy Cao cũng nói:
“Còn có một bà cụ đi bộ mệt nên ngồi ở cửa, khi thấy ngọn lửa, bà ấy đã sợ hãi đến mức lên cơn đau tim, khi xe cứu thương đến thì đã không khám cho ông lão mà chỉ đưa bà lão đi, nếu thật sự phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành thì cũng không phải số tiền nhỏ.
An Gia Dũng càng vui vẻ hơn:
"Tiền không thành vấn đề, tuy nhiên nếu là cố ý phóng hỏa thì sẽ phải ngồi tù từ ba đến mười năm!"
Cao Á Thông cũng khẽ mỉm cười:
"Đáng ghét, họ vốn đã lo lắng lắm rồi, đừng dọa họ nữa...Lý Bắc Đẩu, ngươi cũng đừng tức giận, chỉ là nói đùa tí thôi mà."
Đứng hình.
Bạch Hoắc Hương cắn răng đứng dậy, trầm giọng nói:
"Ngươi cảm thấy thế nào khi làm họ ngậm mồm lại?"
"Chẳng thế nào cả."
Ta trả lời.
"Thế thì nhẹ nhàng cho họ quá rồi."
Dám đùa cợt với mạng sống của lão phu đây, bọn họ sẽ phải trả giá, không đơn giản như vậy đâu.
Cao Á Thông ban đầu còn khá vui vẻ, nhưng khi thấy Bạch Hoắc Hương thì lập tức cau mày, nhìn Bạch Hoắc Hương với vẻ thăm dò giống như rất lấy làm lạ khi một cô gái xinh đẹp như Bạch Hoắc Hương lại ở cạnh ta, khóe miệng mím chặt, ánh mắt trở nên nham hiểm.
Ta không quan tâm đến những gì nàng đang nghĩ, nhưng đầu óc ta nhanh chóng quay cuồng, chuyện trong ngành thì chỉ có người trong ngành mới có thể giải quyết, ta không phải là người trong lĩnh vực này, nhưng nếu ta nhờ giúp đỡ những người trong lĩnh vực này thì họ sẽ lập tức đến ngay.
Lúc này, một vài nhân viên điều tra kéo ta dậy, ta vẫy tay và nói rằng ta muốn gọi điện lần cuối.
An Gia Dũng hả hê nhìn ta:
“Để lại di chúc hay sao vậy?”
Nhưng trước khi ta gọi điện, một người bước qua đám đông và đi đến chỗ ta.
Vừa thấy người này các nhân viên điều tra đều sững sờ.
…
Có lẽ họ chưa bao giờ thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Tuy rằng dáng người mềm mại xinh đẹp, nhưng bước đi lại rất già dặn, chưa nói đến cách ăn mặc cùng phong thái, thoạt nhìn đã biết không phải là người bình thường.
Rất nhiều người sẽ không bao giờ được thấy một người phụ nữ như vậy trong đời.
Đó là Đỗ Hành Chỉ.
Ta cũng sửng sờ, ngón tay của ta đang ấn vào chữ "Đỗ" trong danh bạ, còn chưa kịp gọi thì nàng đã đến?
Bạch Hoắc Hương thấy màn hình điện thoại di động của ta và cười khẩy.
"Cũng có chút tâm linh tương thông nhỉ."
Ta lúng túng một lúc, cũng không hẳn...ngoài nàng ra, ta thật sự không còn quen ai thuộc lĩnh vực này.
Đỗ Hành Chỉ đi tới trước mặt ta, nàng cau mày, sau đó lấy khăn tay cẩn thận lau vết nhọ trên mặt ta, nhìn nàng có chút đau lòng:
“Không sao chứ?”
Ta chỉ đành gật đầu:
“Tạm thời thì không sao.”
Vẫn chưa đến nỗi ngồi tù ba đến mười năm.
Thời này không còn nhiều người dùng khăn tay, khăn tay đó làm từ vải lụa màu xanh lam tinh xảo, vừa nhìn đã biết đó là hàng cao cấp, mùi thơm rất dễ chịu giống như mùi hoa đào.
Hơn nữa động tác của nàng tuy thân mật nhưng lại rất tự nhiên khiến ta có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng khiến ta suy nghĩ từ bao giờ chúng ta lại thân thiết như vậy?
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm:
"Đại mỹ nhân kia có quan hệ gì với hắn vậy?"
"Nhìn hành động của hai người rất thân thiết, sao hắn trèo cao được hay vậy?"
Ai trèo cao?
Cao Á Thông vốn đã không vui vẻ gì khi thấy bên cạnh ta có một Bạch Hoắc Hương, bây giờ lại thấy ta có quan hệ thân thiết với Đỗ Hành Chỉ, khóe miệng nàng giật giật như thể đang kìm lại cơn giận.
Nghĩ cũng biết - trong mắt nàng, ta chỉ là một gã lỗ mãng vừa nghèo vừa ngu, ngoài việc bị nàng làm nhục ra thì ta chẳng có tiền đồ gì, thế nhưng những người phụ nữ xung quanh ta lại luôn ưu tú hơn nàng ta.
Nàng hoàn toàn không thể chấp nhận được.