Chương 576: Vạch Trần
Chưa kể đến An Gia Dũng, lúc thấy Bạch Hoắc Hương, hắn còn gắng gượng kiềm chế bản thân, nhưng khi thấy một người phụ nữ mà bình thường không thể có cơ hội tiếp xúc như Đỗ Hành Chỉ, hắn lại tỏ ra thân thiết với ta, mắt hắn trừng to như sắp rơi cả đồng tử ra, vẻ mặt không thể tin.
"Tên nghèo kiết xác này gặp phải vận may nào mà nữ nhân hắn quen đều vừa đẹp vừa mù quáng..."
Cao Á Thông nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, ho khan một tiếng, An Gia Dũng nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng nói:
"Có đẹp hơn nữa thì cũng đâu có ích gì, cùng lắm cũng chỉ đến đưa cơm tù cho tên ngốc kia không phải sao? Tên ngốc kiêu ngạo này sẽ sớm bị trừng phạt.”
Vừa nói vừa thúc giục:
"Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau đi bắt người và cho chúng ta một lời giải thích!"
Ngay khi hắn hét lên, những chủ tiệm mới cũng định thần lại và hùa theo.
Hắn vừa la lối vừa nhìn Đỗ Hành Chỉ, ánh mắt trở nên phức tạp hơn giống như đang đoán xem nữ nhân có khí chất này từ đâu đến.
Những điều tra viên đó cũng phản ứng lại và muốn đến bắt ta đi.
Đỗ Hành Chỉ nói với một điều tra viên:
"Cấp trên của các ngươi đâu?"
Giọng nói của nàng rất hay, nhưng không hiểu vì sao lại có cảm giác đè nén lạnh lùng.
Cồn việc cả những điều tra viên đó chủ yếu là xây dựng mối quan hệ với mọi người, người này lại không phải tầm thường, nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn có chút bất ngờ:
"À…ta…đi tìm..."
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía sau:
"Đổng ca đâu? Mau gọi Đổng ca đến đây."
Vẻ mặt nàng ôn hòa nhưng lại có khí chất áp đảo người khác.
Không hổ danh là con gái của gia tộc lớn, kiểu khí chất này nếu không phải xuất thân từ một gia đình có gia thế thì không thể có được.
Bạch Hoắc Hương chú ý đến ánh mắt của ta và bắt đầu ho một lần nữa, Trình Tinh Hà đứng một bên cố tình góp vui:
"Thời tiết khô khan, ngươi phải uống gì đó để mát người."
Nhờ ta và Bạch Hoắc Hương đầu óc hắn đã được khai sáng.
Nhóm người phản ứng lại và tránh sang một bên, phía sau quả nhiên xuất hiện một người phụ trách, hắn nhìn Đỗ Hành Chỉ:
"Ta họ Đổng, ngươi là..."
Đỗ Hành Chỉ giơ tay lên và cho hắn xem một thứ.
Chúng ta không nhìn rõ trong tay nàng đang cầm cái gì, chắc là một loại giấy chứng nhận nào đó, nhưng sắc mặt Đổng ca đột nhiên thay đổi, hắn bỗng tỏ vẻ nghiêm túc:
“Thì ra là vậy, suýt chút nữa ta đã làm lỡ việc lớn, rất xin lỗi rất xin lỗi, những việc còn lại nếu bộ phận của chúng ta có thể giúp đỡ thì chúng ta nhất định sẽ phối hợp."
Lúc này ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên người thuộc cùng một tầng lớp giải quyết công việc cũng dễ dàng hơn hẳn.
Lúc này đám người càng rộn lên:
"Không ngờ những điều tra viên này lại có thái độ như vậy với đại mỹ nhân này!"
"Đại mỹ nhân này lai lịch thế nào vậy?"
"Vấn đề là Lý Bắc Đẩu kia có lai lịch thế nào mà lại được một đại mỹ nữ như vậy đến hộ giá?"
Ta cũng rất muốn hỏi câu này với người cha khốn nạn mà ta chưa từng gặp mặt đó.
Đỗ Hành Chỉ trả lời:
"Vậy thì hy vọng có thể giao cho chúng ta xử lý việc này."
Các điều tra viên ngay lập tức đồng ý và tránh sang một bên!
Ta vẫn nhớ…khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cấp dưới của Đỗ Hành Chỉ đã nói rằng những người bình thường không thể kiểm soát được công việc của họ.
Miệng An Gia Dũng như bị trật khớp, hoàn toàn không khép lại được, hắn rất mong muốn chúng ta bị bắt, nhưng ai biết được chỉ với một câu nói của đại mỹ nhân, kế hoạch mà hắn dày công bày ta lại hoàn toàn thất bại, hắn không khỏi lo lắng:
"Không đúng, lời giải thích đâu? Giải thích cho việc phóng hỏa thì sao! Hắn gây nguy hiểm cho cộng đồng, việc này không thể cứ cho qua vậy được, không phải các ngươi đi cửa sau đó chứ?"
“Đúng vậy!”
Những chủ tiệm mới khác cũng thấy bất mãn:
“Chúng ta sẽ vạch trần các ngươi!”
Đổng ca kiên nhẫn nhìn họ:
“Không phải chúng ta không quan tâm chuyện này, mà là do nguyên nhân phân công công việc nên chuyện này giao cho bộ phận khác điều tra, nếu có vấn đề gì các ngươi có thể báo cáo với bộ phận liên quan."
Thấy người phụ trách nói nghiêm túc như vậy, những người đó không khỏi đưa mắt nhìn nhau, một người nói:
"Các ngươi cho rằng mình có thể đấu lại những người có đãi ngộ sao? Ngồi điều hòa nhiều quá sinh bệnh, quản việc bao đồng cũng nhiều quá rồi đấy."
Điều này là để cảnh báo họ đừng tự rước họa vào thân.
Những chủ cửa hàng đó cũng không phải ngốc, sau khi định thần lại, họ bỗng chốc im lặng, đặc biệt là những người vừa làm ầm lên nói rằng ta đã đốt cửa hàng của họ và không đền nỗi bây giờ đều tỏ ra vô cùng hối hận, họ lén nhìn ta như thể sợ rằng ta sẽ tính sổ với họ.
An Gia Dũng lo lắng muốn nhảy dựng lên, những chủ cửa hàng nhớ lại chính An Gia Dũng là người khơi mào, nhìn hắn với vẻ mặt oán giận.