Chương 577: Ăn Vạ
Thấy tình hình như vậy, mặc dù không cam tâm nhưng Cao Á Thông cũng không thể làm gì, chỉ đành thấp giọng nói:
"Bỏ đi, coi như hôm nay hắn may mắn, sau này còn có nhiều cơ hội, chúng ta trở về trước đi."
An Gia Dũng không biết phải làm sao, chỉ muốn lái xe rời đi.
Nhưng ta lớn tiếng nói:
"Bạn học cũ, sao vội vã rời đi như vậy, nhà ngươi bị cháy sao?"
Hai người họ dừng bước, An Gia Dũng vừa xấu hổ vừa tức giận quay mặt đi:
“Đồ đần, ta nói cho ngươi biết, đừng được nước lấn tới, ta không tin trên đời này không có luật nhân quả..."
Câu này ta nên nói với ngươi mới đúng...ngươi tưởng rằng sau khi bày trò lừa người, đặt bẫy hãm hại người khác không thành thì có thể phủi mông rời đi sao? Ngươi cho mình là Tần Thủy Hoàng hả?
Ta trả lời:
“Không có tật thì không giật mình, ngươi cần gì phải hoảng hốt? Được, nếu sợ thì ngươi cứ về đi, dù sao cũng là bạn học cũ, để người ta đồn rằng ngươi bị Lý Bắc Đẩu ta dọa cho sợ chết khiếp cũng không hay ho gì.
An Gia Dũng là người thích hư vinh và giữ thể diện, hắn ghét nhất là bị người khác khiêu khích, hồi còn đi học hắn cũng như vậy, hắn từng có biệt danh là pháo kép Thập Bát Trung, châm ngòi “khiêu khích” thì hắn sẽ nổ.
Quả nhiên Cao Á Thông đã ngăn lại nhưng vẫn không thể ngăn được hắn, hắn dạt Cao Á Thông sang một bên và đi về phía ta:
"Một tên mê tín như ngươi mà đòi dọa ta sao? Ngươi tính dọa ta thế nào, gọi ngưu quỷ sà thần của ngươi ra hả? Cũng được, gọi ra đi để mọi người được mở mang tầm mắt.”
Ta chạy đến chỗ hắn, nắm lấy cổ áo hắn và kéo hắn qua.
Những người có mặt ở đó đều tưởng rằng ta sẽ đánh hắn, họ trợn tròn mắt, Cao Á Thông nhìn ta, không hề tỏ ra thương hại An Gia Dũng mà ngược lại mang vẻ mặt khinh thường như muốn nói rằng kiểu người kém hiểu biết như ta cũng chỉ có thế -- thù oán lớn đến mấy thì chỉ cần đánh một trận là xong.
Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy...ngươi nằm mơ đi.
Khi An Gia Dũng bị ta tóm cổ, hắn vô cùng tức giận và đấm vào thái dương của ta:
"Ngươi là cái quái gì chứ, ngươi ngứa đòn phải không?"
Nhưng chưa đấm vào mặt ta, sắc mặt hắn đã lập tức thay đổi...vì lúc này hắn nghe thấy tiếng xương tay của chính mình vỡ nát giống như va phải một thứ gì đó rất cứng khiến xương cốt hắn vỡ vụn.
Ngay sau đó, hắn kêu lên thất thanh:
"Cmn, ngươi làm gãy xương của ta rồi..."
Không gãy mới lạ, ta đã dồn hết toàn bộ sức lực của lão hải lên trán, ngươi dùng sức lớn bao nhiêu thì ta trả lại cho ngươi gấp mười lần.
Những người xung quanh ngẩn người ra:
"Tiểu tử kia đánh vào thái dương người ta, người ta thì không sao còn hắn lại khóc kêu đau?"
"Lâm Đại Ngọc không yếu đuối như vậy, hắn là đầu thai của người âm?"
"Xí, ta nghĩ hắn đang ăn vạ để lấy chi phí thuốc thang đấy? Cũng không tập qua diễn xuất mà đã đòi ra đây biểu diễn rồi."
Mọi người đều nghĩ rằng An Gia Dũng đang giả vờ, họ đều bật cười.
Ngay cả Cao Á Thông cũng cau mày, không hiểu An Gia Dũng đang diễn vở kịch nào:
"Được rồi, lão công, đừng đùa nữa, chúng ta về nhà thôi..."
“Ngươi thì biết cái khỉ gì!”
An Gia Dũng vừa đau vừa xấu hổ vừa giận nên đương nhiên sẽ không nói được lời lẽ tốt đẹp gì:
“Ai rảnh mà đùa chứ!
Hai tay hắn kiệt sức buông thõng xuống, mặc dù không muốn khóc nhưng dưới cơn đau dữ dội, nước mắt vô thức trào ra.
"Mẹ kiếp, diễn cũng giống thật đấy!"
Mọi người la ó:
"Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ta còn tưởng rằng hắn bị người khác đánh thật đấy chứ!"
Trình Tinh Hà đứng một bên giả vờ làm người qua đường, ném một đồng xu qua:
"Diễn thật hơn một chút nữa đi, chúng ta sẽ thưởng cho ngươi!"
An Gia Dũng tức giận muốn giơ cánh tay còn lại lên nhưng ngay lập tức bị ta kéo lại, ta nheo mắt nhìn thứ trên người hắn và rồi lấy mặt dây chuyền treo trên cổ hắn ra.
Lúc này, mọi người đều không nhìn ra đó là thứ gì, vẻ mặt của An Gia Dũng và Cao Á Thông ngay lập tức thay đổi.
Xem ra ta đã tìm đúng chỗ.
Đỗ Hành Chỉ nhìn sang cau mày nói:
"Quả nhiên là thứ này."
Ách Ba Lan chạy tới, tò mò nhìn mặt dây chuyền:
"Ca, đây là thứ gì vậy?"
Đúng như ta nghĩ, mặt dây chuyền đó được làm bằng xương, bên trên còn có một số câu thần chú dày đặc.
Đây là nơi người đàn ông mặc áo choàng đỏ sống.
Ta nói với Ách Ba Lan:
"Thứ phóng hỏa đó có tên là Ương."
Ương trong gặp tai ương.
Nghe thấy ta nói vậy, An Gia Dũng giống như bị nói trúng tim đen, vẻ mặt hắn sợ hãi không thể diễn tả được, giọng nói run rẩy:
"Lý Bắc Đẩu, chúng ta có gì từ từ nói, đừng động vào thứ này..."
Ta đưa mặt dây chuyền đó ra trước mặt An Gia Dũng, ngay khi ta buông ra, mặt dây chuyền rơi xuống đất.