Chương 583: Âm Sinh Tử
Ách Ba Lan cũng muốn giúp nhưng đến ta còn lực bất tòng tâm huống chi là hắn, tiểu quỷ tử kim đã luyện hóa, không thể bị hắn dụ đến gần, hơn nữa nơi này tà khí rất nhiều, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài nào có thể giúp hắn.
Thứ này thật sự rất khó xơi, ta cũng không thể tiếp tục đứng chịu chết, thế là lập tức quay đầu lại phản ứng.
Ta không đấu lại thứ này, nhưng nếu muốn bắt được hổ mẹ thì phải bắt được hổ con, đánh không lại con rối, nhưng không thể không đánh lại người điều khiển con rối?
Vì vậy, ta quay lại, một tay trèo lên cây xanh, nhảy qua những tà khí và những người mặc áo giáp vàng và lao thẳng đến Ích Linh.
Ích Linh không ngờ ta lại bạo gan như vậy, hắn lật một tay lại, muốn gọi thứ gì đó đến đối phó với ta, nhưng ta đã đâm xiêng thất tinh long tuyền qua rồi.
Một tiếng “ầm” vang lên. Chiếc ô màu đen trên đầu Ích Linh đã bị cắt đứt, lộ ra khuôn mặt không chút máu.
Tuy khuôn mặt đó xinh đẹp khả ái, đôi mắt to thăm thẳm như vực sâu, giống như mắt của yêu tinh, nhưng nước da của nàng lại giống như chưa từng thấy ánh sáng, trắng bệch dị thường.
Lúc đó nàng đột nhiên hét lên và ngay lập tức che mặt.
Lúc đầu ta hơi sững sờ, tại sao, lẽ nào nàng tin vào một tôn giáo thiểu số, phụ nữ không thể ló mặt ra trước mặt đàn ông?
Nhưng ta ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, khi nàng tiếp xúc với ánh sáng, có một vệt khói xanh bốc ra từ cái trán lộ ra ngoài của nàng giống như bị bỏng!
Cấu trúc cơ thể của nàng sợ ánh sáng?
Chuyện gì đang xảy ra vậy, ta lập tức nhìn lên, và càng ngạc nhiên hơn - tại sao không có ngọn đèn sống nào trên vai và đầu nàng ấy?
Thấy nàng như vậy, Đỗ Hành Chỉ dùng chút sức lực, đoàn người mặc áo giáp trắng đã tản ra áp đảo tà khí, rất nhiều tà khí đã hòa tan trong không khí và biến mất không tăm hơi.
Đỗ Hành Chỉ cũng đã nhìn thấy tình trạng của nàng ấy, nàng ngẩn người một lúc sau đó lớn tiếng nói với ta:
“Lý Bắc Đẩu, nàng là âm sinh tử!”
Ta không khỏi sửng sốt, ta đã từng nghe truyền thuyết về những âm sinh tử, nhưng không ngờ trên đời lại thật sự có âm sinh tử?
Nếu nàng ấy thật sự là âm sinh tử vậy thì mọi thứ trước mắt có thể được giải thích!
Nhưng lúc này, nàng đột nhiên lại hét lên một tiếng, ôm lấy đầu, nhưng mái tóc của nàng không thể che hết ánh mặt trời, giữa các sợi tóc tỏa ra khói xanh nhàn nhạt.
Âm sinh tử đương nhiên sợ ánh sáng, nếu tiếp xúc với ánh sáng trong một thời gian dài thì sẽ ...
Đỗ Hành Chỉ quan sát tình hình, lớn tiếng nói:
"Ta còn có một việc rất quan trọng muốn hỏi nàng, ngươi giúp ta một việc, đừng để nàng chết!"
Ta phản ứng lại, lập tức cởi quần áo quấn quanh đầu nàng ấy, thật trùng hợp hôm nay nắng rất gắt, ánh sáng len lỏi khắp mọi nơi, nóng rát, lúc này nhìn sang thì vừa hay thấy nắp giếng cống thoát nước đã bị người ta cướp mất, vì vậy ta ngay lập tức ôm nàng nhảy xuống miệng giếng.
Bên dưới miệng giếng tối đen như mực, không khí mát lạnh bao trùm tứ phía, ta có thể cảm nhận được cơ thể nàng ấy đang run lên một cách dễ chịu vì âm khí.
Ta vội hỏi:
“Ngươi có sao không?”
Người nàng cứng đờ, một lúc sau mới lạnh lùng nói:
"Giết cha ta cũng được, giết ta cũng được, đồ đạo đức giả, cứu ta làm gì!"
Đâu phải ta muốn cứu ngươi, cũng đừng nghĩ rằng ta là người tốt bụng như vậy, là Đỗ Hành Chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.
Nhưng ta cũng lười giải thích nhiều với nàng, lần này Đỗ Hành Chỉ đã cứu ta, ta đương nhiên phải giúp nàng để báo đáp ân tình rồi.
Thấy bên trong tối dần, ta ôm nàng ấy nhích vào trong, nàng ấy rất nhẹ, ôm nàng giống như ôm một con mèo.
Nàng nghiến răng:
"Ngươi không sợ ta sao?"
Ta trả lời:
“Có gì đâu phải sợ, ngươi cũng không còn là tiểu quỷ nữa, nhìn ngươi như con cua không chân”.
"Ngươi..."
Nàng rõ ràng rất tức giận, nhưng bởi vì tiếp xúc với ánh sáng dẫn đến nguyên khí bị trọng thương nên thật sự không thể làm gì được ta.
Ta chỉ nói:
“Cha ngươi chết rồi, ta biết ngươi một mình côi cút, ta cũng biết, nhưng nếu ngươi muốn tìm một nơi để dung thân thì cũng phải chọn đúng người, vợ chồng An Gia Dũng là những người tồi tệ, đến lúc đó họ bán ngươi đi rồi thì ngươi còn phải giúp họ đếm tiền nữa là!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi thì biết gì, ngoài cha ta ra, chỉ có hai người họ đối xử tốt với ta! Tìm chỗ...?"
Nàng càng nói càng tức giận:
“Không ở trong hoàn cảnh của người khác thì không thể hiểu, người như ta làm gì tìm được nơi nào tốt chứ?”
Ta bỗng thấy cảm động, đúng vậy, quả thật không dễ dàng cho một âm sinh tử.
Cái gọi là âm sinh tử thật chất là một đứa trẻ được sinh ra từ người sống và người chết.