Chương 582: Đối Thủ
Việc lợi hại nhất mà người ăn thịt người âm dương có thể làm gồm bốn việc - biến ngày thành đêm, rải đậu thành binh, khua kiếm thành sông, hô mưa gọi gió.
Có thể làm được những điều này thì chỉ còn một bước nữa là trở thành thần tiên.
Thời xưa có rất nhiều truyền thuyết về việc rải đậu thành binh, tương truyền rằng Quách Phác thời nhà Tấn khi rải một nắm đậu đỏ xuống thì trở thành một đội quân áo đỏ.
Nhưng việc này tiêu tốn rất nhiều sức lực, bằng với khí của một người được chia thành nhiều phần và tiêu thụ cùng nhau, rất dễ bị kiệt sức.
Đỗ Hành Chỉ nhìn đòn tấn công uy hiếp của đối thủ, nàng muốn dốc toàn lực để tốc chiến tốc thắng.
Ách Ba Lan đột nhiên trở nên kích động:
"Thiên Sư Đỗ, sư phụ của ngươi là ai? Không lẽ là tán tiên nào đó sao?"
Không ngờ sau khi nghe được câu hỏi này, Đỗ Hành chỉ liền cau mày căm ghét như thể nhớ lại một hồi ức nào đó không vui.
“Người đó...là tán tiên gì chứ, chắc là chết ở xó xỉnh nào đó rồi cũng nên."
Ta chợt nhớ đến Công Tôn Thống.
Hai gia đình họ nhất định có chuyện gì đó.
Ích Linh vẫn chưa bước ra chiếc ô màu đen, cũng không thấy nàng biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, ta chỉ thấy làn khí đen ùn ùn kéo tới cuốn về phía chúng ta.
Khi nhìn thấy trận chiến, ta đã rất ngạc nhiên...nhiều vậy sao?
Lần trước khi đốt điểm luyện thi thể của nàng, ta còn tưởng rằng nàng sẽ bị thương nặng nhưng không ngờ rằng sau khi thoát ra ngoài nàng còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù đoàn người áo giáp trắng của Đỗ Hành Chỉ có thể chống lại, nhưng đám tiểu quỷ của đối thủ vẫn không ngừng lao tới, cái trán nhẵn nhụi của Đỗ Hành Chỉ cũng đã đổ mồ hôi.
Một lúc thì không sao nhưng dần dà ta nhìn thấy Đỗ Hành Chỉ cũng không thể chịu đựng nỗi.
Có thể đánh cả thiên cấp, ta ngày càng tò mò tên Ích Linh kia, nàng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, làm sao có thể được như vậy?
An Gia Dũng từ từ chạy lại, không thèm quan tâm đến thân thể tàn tạ của mình mà cười nhạo ta.
"Ta còn tưởng rằng ngươi ra ngoài một chuyến thì sẽ trở nên lợi hại hơn chứ, nói cho cùng thì ngươi cũng phải nhờ đến nữ nhân bảo vệ, chắc là ngươi đến trường dạy nấu ăn để học cách ăn bám hả? Hahaha..."
Hắn muốn ra oai nhưng vì bị trọng thương, hắn ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt sợ hãi tái nhợt:
"Mau, đưa ta đến bệnh viện..."
Cao Á Thông làm gì còn tâm trạng quan tâm đến hắn, nàng vẫn muốn xem ta xui xẻo đến mức nào, vì vậy nàng chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Ách Ba Lan nhìn An Gia Dũng với vẻ không thể tin được:
"Ca, bạn học của ngươi rốt cuộc có thù oán gì với ngươi mà ngay cả khi không sắp thở nỗi nữa vẫn nhớ đến ngươi vậy."
Có lẽ chấp niệm của hắn quá lớn.
Ta không còn tâm trạng quan tâm đến tên vô dụng đó nữa, ta đang tập trung quan sát Ích Linh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ nàng cũng sẽ không chịu nỗi.
Quả nhiên, cơ thể mảnh khảnh dưới chiếc ô màu đen đang khẽ run lên.
Đỗ Hành Chỉ sắp thắng rồi.
Nhưng vào lúc này, ta chợt nhận thấy nàng đưa một tay về phía sau giống như đang định giở trò gì đó.
Ta đột nhiên nhớ đến cảm xúc của cha nàng ấy trong bệnh viện...nàng đang khống chế tà vật!
Lòng ta biết rất rõ, nàng ấy cũng có thể nhìn ra, suy nghĩ của Đỗ Hành Chỉ đều đang đặt hết vào việc điều khiển đội quân áo giáp trắng, hành động nhỏ này chỉ có thể là đánh lén từ phía sau.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, một luồng khí tà khí phóng ta từ phía sau nhắm thẳng vào lưng Đỗ Hành Chỉ.
Bất kể là ngành gì thì việc đánh lén từ phía sau không phải là điều quang minh tốt đẹp gì.
Ta ấn đầu của Ách Ba Lan xuống, xoay người rút ra thất tinh long tuyền, vận hết khí của hải lão đầu và xông đến vật đó.
Nhưng điều ta không ngờ tới là dù lưỡi kiếm sắc bén của thất tinh long tuyền nhắm vào thứ đó nhưng ta lại nghe thấy tiếng "xẹt".
Không thể đâm xuyên qua vật đó!
Đỗ Hành Chỉ lúc này mới nhận ra, lập tức cau mày:
"Lý Bắc Đẩu, đừng để ý đến ta, đó là tiểu quỷ tử kim!"
Tiểu quỷ tử kim? Thứ mạnh nhất mà ta từng nghe nói vào thời điểm đó là bốn mươi chín người dầu, tiểu quỷ tử kim là thứ gì vậy, rõ ràng còn lợi hại hơn cả bốn mươi chín người dầu...rất lâu sau này khi biết tiểu quỷ tử kim lợi hại đến mức nào thì ta mới thấy sợ hãi!"?
Nhưng lúc đó ta không nghĩ được nhiều như vậy...ta không thể nhìn thứ này làm tổn thương Đỗ Hành Chỉ.
Vì vậy, ta dùng hết sức lực và đâm qua một lần...điều khiến ta ngạc nhiên hơn nữa là tiểu quỷ tử kim đã tránh được cạnh kiếm sắc bén của thất tinh long tuyền và tóm lấy ta.
Ngay khi nghiêng cổ và né nó, ta cảm thấy tai mình nóng ran...ta bị thứ đó làm bị thương.
Đỗ Hành Chỉ vẻ mặt biến sắc:
"Lý Bắc Đẩu, ngươi không phải là đối thủ của tiểu quỷ tử kim!"