Chương 590: Sơn
Nhưng vào sâu bên trong, chúng ta có thể thấy rằng đằng sau ba tòa nhà cao tầng vẫn còn hai tòa nhà thấp.
Nó không giống như chữ “sơn” nữa, nó giống như một thứ gì không may mắn khác.
Trước cổng tiểu khu có dòng chữ "Manh Quế chung cư", không có dùng từ may mắn như ở các tiểu khu khác mà có vẻ u ám, giống như một tấm bia mộ lớn.
Hòa Thượng sống trong tòa nhà cao nhất trong khu, tầng cao nhất, tầng 23.
Tiểu khu có bộ phận cho thuê riêng, nhưng dường như tỷ lệ lấp đầy của tiểu khu này không cao, nơi cho thuê đầy bụi, rõ ràng là không có ai thường đến.
Một người môi giới mặt đầy mụn đang chơi game trên di động, trong điện thoại vang lên giọng nói "bảo vệ tháp phòng thủ của chúng ta", khi thấy một nhóm người tiến vào, mắt hắn sáng lên, hắn vừa nghịch điện thoại vừa hỏi chúng ta cần gì?
Ta đã nói những gì ta muốn, người bán hàng nhanh chóng nói các ngươi quá sáng suốt, nhà trong Manh Quế chung cư của chúng ta là rẻ nhất toàn huyện, vừa nói vừa lấy ra một bảng báo giá:
"Với giá này, muốn đi đâu liền đi!"
Ta nhìn xuống và không khỏi sửng sốt, ta thấy một căn phòng rộng 180 mét vuông có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, có thể cho thuê với giá một nghìn năm nhân dân tệ!
Hơn nữa, nó còn được dọn dẹp sách sẽ, có thể xách vali vào phòng ngay, nhìn ảnh thì gần giống căn hộ kiểu khách sạn.
Trình Tinh Hà sững sờ...vì huyện của chúng ta gần thủ đô, một phòng 80 mét vuông có giá khoảng hai nghìn, trước Hòa Thượng nói nơi này vừa rẻ vừa rộng còn tưởng khoác lác, nhưng bây giờ nhìn lại, giá cả rẻ thật đấy, rẻ giật mình!
Trình Tinh Hà thì thầm sau khi phấn khích:
"Để ta nói cho ngươi biết, đầu năm nay không gian cũng thương, có lẽ là lừa gạt gạt đấy."
Môi giới tai nhạy, vội nói:
"Ngươi nói thế là có ý gì, chìa khóa ở chỗ này, đến, các vị khách quý, ta dẫn các vị đi vào trong xem thử."
Vừa nói, hắn vừa lấy một chùm chìa khóa lớn, đồng thời lấy một thứ khác đeo vào cổ.
Sau khi ta nhìn rõ thứ mà hắn đang đeo trên đó, ta không khỏi nhíu mày.
…
Hóa ra đó là một cái hộ tâm kính bát quái màu vàng tím, chuyên dùng để xua đuổi tà ma.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, nhưng trong tòa nhà cao như vậy lại không có mấy ngọn đèn, khiến người ta cảm thấy u ám.
Ta không kìm được nên hỏi:
“Giá thuê rẻ như vậy nhưng sao tỉ lệ vào ở lại ít như thế?”
Người môi giới xua tay và nói:
"Ai nói tỷ lệ vào ở thấp? Chẳng qua là tỷ lệ vào ở..."
Nhưng hắn lập tức ý thức được cái gì, vội ngậm miệng, sắc mặt tái nhợt.
Trình Tinh Hà cảm thấy khó chịu, đáp:
"Chẳng lẽ những người sống ở đây đều là người mù, không cần bật đèn à?"
Người môi giới gượng cười, nói hắn thật biết đùa, rồi mời vào thang máy.
Thang máy đi lên tầng 23, có một căn hộ bên cạnh phòng của Hòa Thượng ở.
Sau khi mở cánh cửa căn hộ đó, những lo lắng về việc "lừa đảo" của Trình Tinh Hà cũng biến mất. Căn phòng được trang trí rất tinh xảo, đồ điện gia dụng các loại đều có sẵn, đúng là chỉ cần xách vali vào ở thôi.
Nếu có thể thuê với giá này, hoặc là công ty môi giới bị điên, hoặc là có điều mờ ám.
Mặt ta không đổi sắc, nhưng Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà rất vui, chạy loạn khắp phòng nói nơi này tốt, ông lão tùy theo hoàn cảnh, còn hỏi ban công nào có thể tìm được Hằng Nga. Bạch Hoắc Hương không nói gì, nhưng nàng rõ ràng thích ở đây, đã chiếm một căn phòng với phong cách trang màu trắng.
Người môi giới thấy chúng ta hài lòng, không khỏi mừng rỡ, ta đi một vòng vào trong, lúc đi ra, Trình Tinh Hà giống như sợ người môi giới sẽ hối hận, không biết đã ký hợp đồng và chuyển tiền từ lúc nào rồi.
Người môi giới thấy đã được thanh toán, lúc này mới yên tâm, sau đó như không muốn nán lại lâu hơn, vội nói:
"Chúc các vị khách quý ở lại vui vẻ, ta không làm phiền nữa."
Vừa nói hắn vừa bước nhanh vào thang máy, như sợ có người đuổi theo.
Chúng ta cũng không tiễn hắn, Trình Tinh Hà đang tìm kiếm bàn chải đánh răng và các đồ gia dụng khác, bây giờ hắn có tiền, hắn đã gọi đồ ăn ở bên ngoài.
Sau đó tranh phòng với Ách Ba Lan.
Hòa Thượng thấy chúng ta hài lòng nên cũng rất vui, ta cũng nhớ lần này Hòa Thượng xui xẻo là vì chỗ ở, nên ta đã đề xuất đến chỗ hắn xem thử.
Hòa Thượng vội gật đầu, vừa đi vào trong phòng và nhìn thử, cũng không phát hiện có vấn đề gì, chỉ là cảm giác được gian phòng này rất tối.
Nhưng khi ta nhìn xung quanh, gần đó không có thứ gì, vậy nhiều âm khí như vậy đến từ đâu?
Nếu một người sống ở một nơi đầy âm khí trong một thời gian dài, nhẹ thì xui xẻo, nặng thì mất mạng, Hòa Thượng đã sống ở đây lâu như vậy mà vẫn khỏe như trâu, đúng là đỉnh.
Ta hỏi Hòa Thượng, ai đã giới thiệu ngôi nhà này cho hắn?
Hòa Thượng nói là một đối tác làm ăn không quá thân thiết, giờ nghĩ lại cũng không nhớ nổi đó là ai.