Chương 594: Khinh Người Quá Đáng
Người đeo cặp kính dày cười lạ lùng:
"Vậy là còn chưa tới lúc, ngươi cũng không biết những người ở đó trước đây à, chậc chậc, người thì bị thương, kẻ thì rơi lệ, đặc biệt là một nữ nhân đi giày cao gót màu đỏ."
Người phụ nữ đó đã từng sống trong phòng của chúng ta?
Ta vội hỏi hắn mấy người thuê nhà kia thì thế nào?
Người đeo cặp kính dày lập tức nói cho ta:
“Sẽ không ở đây lâu đâu.”
“Người thuê nhà đầu tiên là lập trình viên, nhảy lầu rồi. Người thứ hai là sinh viên đại học, cắt cổ tay. Người thứ ba thì, haha…”
Nói đến đây, con ngươi người đeo cặp kính dày lại cong cong:
“Nếu các ngươi không chạy nhanh thì sẽ biết ngay thôi.”
Điều quan trọng thì nó không nói, còn thừa nước đục thả câu khiến ta muốn đánh nó một cái.
Hơn nữa còn có ý nếu chúng ta ở lại đây thì cũng chỉ chịu chết, có thể sẽ theo chân những người kia? Đúng là ở lại trong cái nơi quỷ quái này quá lâu, cũng không còn là người bình thường.
Nhưng mà ta khá hứng thú:
“Nơi này kỳ quái như thế, sao ngươi không rời đi?”
Người đeo cặp kính dày lắc đầu, lải nhải:
“Tiểu ca, vừa nhìn đã biết ngươi không thiếu tiền, nghèo nàn á, còn đáng sợ hơn cả chuyện ma quỷ.”
Điều này cũng đúng.
Ta còn nhìn ra người này không chỉ gầy, hơn nữa xương lông mày, xương gò má, xương má đều nhô ra, vẻ ngoài giống như Dạ Vương trong Quyền Du vậy. Vẻ mặt góc cạnh, loại người này là mệnh cứng, hơn nữa ở xã hội cũ, xương gò má còn được gọi là “xương mắt cá”. Nữ nhân có xương gò má cao không ai thèm cưới, nói là khắc phu, chắc chắn sẽ cô độc cả đời.
Tướng mạo người này như trái bóng vậy, cho nên chắc chắn đã độc thân vạn năm, đừng nói nữ nhân, chỉ sợ ngay cả tai họa cũng không muốn ở bên cạnh hắn, khó trách có thể bình tĩnh ở đây.
“Đúng rồi, còn có lão đầu dưới lầu kia.”
Người đeo cặp kính dày lại nở một nụ cười gian trá:
“Không bao lâu nữa, lão sẽ tặng cho các ngươi một phần đại lễ, chờ tiếp chiêu đi.”
Đại lễ ư?
Còn chưa để ta hỏi, người đeo cặp kính dày đã như con ốc mượn hồn, chui đầu ra sau cửa, “lách cách” một tiếng, cửa đóng lại.
Ta cũng hết cách, đành phải đứng chờ ở ngoài hành lang.
Lúc này cũng đã lập thu rồi, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, ta tựa vào góc tường, vừa lạnh vừa mệt, bất tri bất giác bắt đầu buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, ta cảm giác như sau lưng có rất nhiều người đang quan sát mình như đang xem xiếc vậy, một đống người tạo thành vòng tròn, đều đang quan sát ta, còn nói nhỏ:
“Sao trong tòa nhà này lại có người vậy?”
“Hắn ở đây, chỉ sợ mình không thể ở lại đây.”
“Không ở lại thì còn cách nào chứ, ngươi còn chỗ nào để đi không?”
“Muốn trách thì trách mình mệnh khổ đi, chao ôi…”
“Tìm được đồ ăn chưa? Tìm được đồ ăn chưa?”
“Không tìm được…”
Hả? Mấy câu này sao ù ù cạc cạc vậy, chẳng hiểu gì sất.
Chỉ cảm thấy hình như họ rất sợ mình.
Hơn nữa còn nói ăn gì đó.
Trò vui gì đấy?
Ta muốn ngẩng đầu nhìn họ, nhưng ngay lúc này lại có tiếng giày cao gót vang lên lần nữa.
Theo tiếng giày cao gót vang lên, mọi âm thanh xung quanh lại biến mất, những tiếng thì thầm này giống như mây mù vậy, đột ngột tan biến.
Ta cố ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem người nào phát ra âm thanh, nhưng vào lúc này dưới thân lại lắc lư kịch liệt.
Móa nó, hỏng rồi, nhớ đến chuyện động đất hồi cấp ba, bây giờ cũng động đất.
Ta mở to mắt ra, mới đứng bật dậy đã đâm sầm vào phòng, tòa nhà này cao như thế, nếu như có động đất thật thì ai ai cũng phải bỏ mạng ở đây.
Vừa vào phòng, bọn Trình Tinh Hà cũng bị dọa sợ:
“Trời ạ, động tĩnh gì thế?”
Ách Ba Lan ở bên cạnh run rẩy nói:
“Ca, đừng sợ, mẹ ta nói động đất nhỏ không cần chạy, động đất lớn chạy không thoát.”
“Móa nó!”
Trình Tinh Hà chỉ cái thứ “tài nguyên cuồn cuộn” đỏ thẫm ở quần lót, cất hết thứ đáng giá trong người:
“Lỡ như động đất thì phải chờ chết sao?”
Ta lập tức chạy vào phòng, cõng lão đầu lên lưng, lão đầu hỏi ta:
“Cân đẩu vân của ngươi đốt dầu ma-dút rồi à? Sức lực mạnh thế?”
Nếu là cân đẩu vân thì tốt rồi, vừa ra khỏi cửa thấy Bạch Hoắc Hương sợ hãi đứng ở cửa, ta vội kéo Bạch Hoắc Hương:
“Đi với ta.”
Mặt Bạch Hoắc Hương đỏ ửng: “Lúc này ngươi còn nhớ ta sao…”
Gì cơ?
Bạch Hoắc Hương lắc đầu thật mạnh, nhưng mà lúc này ta lại cảm thấy sai sai, động tĩnh này hình như không phải là động đất thì phải? Cái này giống như là…
Trình Tinh Hà cũng cảm thấy thế, cầm vật đắt tiền ném trên ghế sô pha, mắng một câu:
“Chấn lâu khí!”
Ta bừng tỉnh, bây giờ mới biết “đại lễ” mà người đeo cặp kính dày nói là gì.
Trình Tinh Hà xoay người, một chiếc dép không biết đã bay đi đâu, thất thiểu đi xuống dưới lầu:
“Lão đầu đáng chết này, khinh người quá đáng!”