Chương 595: Tác Thành
Ách Ba Lan không quan tâm gì, đột nhiên mất hết hứng thú đánh nhau, vén tay áo ren trên bộ quần áo ngủ thêu hoa lên, chạy theo Trình Tinh Hà về phía thang máy.
Trình Tinh Hà thì thôi đi, Ách Ba Lan đã ra tay thì lão đầu không chết cũng tàn, ta nhanh chóng dặn dò Bạch Hoắc Hương mà lão đầu đừng ra khỏi phòng, lập tức đi theo:
“Hai người chờ ta một chút.”
Tiếp tục như vậy đúng là không phải cách hay, không nói chuyện khác, lão đầu vốn đã ngốc nghếch, lỡ như phát bệnh tim thì chẳng phải hỏng bét sao?
Vừa mới đi đến thang máy đã mở ra, ta vừa muốn vào thì Trình Tinh Hà đã kéo lại.
Ta quay đầu nhìn, lập tức phát hiện Trình Tinh Hà đang nhìn thang máy chằm chằm.
Trong thang máy không có gì.
Không đúng...Bên trong thay máy có sát khí nồng nặc, khiến chúng ta ai ai cũng nổi da gà.
“Không ổn rồi…”
Trình Tinh Hà hít một hơi sâu:
“Thang máy đủ người rồi.”
Sau gáy ta lạnh toát, sao nơi này lại nhiều tà ma như thế?
Trình Tinh Hà nhìn về phía thang máy trống rỗng, nói mấy câu hoang đường, nhưng có vẻ người ta không trả lời hắn.
Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt chúng ta, ta lập tức hỏi Trình Tinh Hà: “Chuyện gì vậy?”
Trình Tinh Hà quay đầu nhìn ta:
“Thứ gì cũng có...Già trẻ gái trai, cao thấp mập ốm, móa nó, chen thành một mớ hỗn độn.”
Chuyện gì thế?
Từ khi ta vào đây cũng gặp không ít tà ma, nhưng mà chưa bao giờ nghe nói lại có nhiều tà ma đồng thời xuất hiện như vậy.
Cái tòa nhà này là nơi quỷ quái gì thế, sao mà lắm ma đến thế?
Trình Tinh Hà đáp:
“Đúng là kì lạ, ta hỏi vài câu mà họ cũng không trả lời, phòng ta như phòng cướp vậy.”
Ách Ba Lan lập tức nhìn về phía ta:
“Ca, ngươi nói xem, có phải trước kia nơi này là bãi tha ma không?”
Ta nghe hắn nói như thế, lập tức đứng ở cửa sổ cuối hành lang nhìn xuống.
Đúng là rất nhiều chung cư vì để mua đất giá rẻ nên đã xây ở bãi tha ma. Đất nơi nào chỉ cần từng là bãi tha ma hay nghĩa địa thì đất nơi đó đều có một lớp màu trắng xui xẻo, cái này được gọi là thị tử sương...Xem ra trong mắt người, chúng ta cũng giống như thị tử sương vậy.
Nhưng đất nơi này lại sạch sẽ, có thể thấy không giống như đã từng chôn người, cùng lắm thì chỉ chôn cất trẻ con hoặc nam nữ chưa lập gia đình, không có tư cách vào phần mộ tổ tiên.
Không thể nào có cái quy mô như Trình Tinh Hà đã thấy.
Trình Tinh Hà cũng nhíu mày:
“Không phải là bãi tha ma ư? Vậy nhiều người chết như thế đến từ đâu? Không thể nào, chẳng nhẽ cũng là người thuê nhà như chúng ta ư?”
Ta nhìn về địa thế của căn chung cư, quay đầu nhìn họ:
“Các ngươi xem, năm tòa này này nằm theo thứ tự gì?”
Hai người họ nhìn nhau một cái, Trình Tinh Hà không giải thích được:
“Năm tòa nhà? À, năm tòa, năm tòa thì ít hơn bốn tòa.”
Ách Ba Lan lại phụ họa:
“À, năm tòa, năm tòa ít hơn sáu tòa.”
Ta thấy hai người này như thèm bị đánh vậy, đây là việc xui xẻo - hình dạng của trấn hồn đinh.
Người cổ đại khi thông báo có người chết thì không nói là “đã chết”, mà nói là “đã xảy ra chuyện không may”, bởi vì không may nên nắp quan tài có hình dạng trấn hồn đinh.
Hai người kia mặt đối mặt, vậy xây tòa nhà này làm gì?
Ta cũng muốn biết đây.
Lúc này thang máy đi lên, Trình Tinh Hà nhìn thoáng qua đang dò xét, lúc này mới dẫn chúng ta vào.
Thang máy vừa xuống một tầng thì dừng lại rồi mở ra, có một người đi vào, chúng ta nhìn sang. Được đấy, kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt, chính là lão đầu kia.
Lão đầu đeo túi bảo vệ môi trường, hẳn là đi sớm để giành mua rau giảm giá ở siêu thị, còn mang theo một cái ghế để chờ lúc đang xếp hàng. Lão nhìn chúng ta, cười lạnh một cái, dường như đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối đầu với chúng ta.
Trình Tinh Hà nhìn ta một cái, khí thế lập tức giảm xuống:
“Lão đầu, ngươi chỉ cách cho chúng ta đi.”
Lão đầu chẳng sợ gì, cứng đầu nói:
“Các ngươi làm ra động tĩnh đấy còn muốn dựa vào ta sao? Nào có đạo ý ấy, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa. Phòng riêng của ông đây thì ông đây muốn ầm ĩ thế nào cũng được, nếu các ngươi không quen thì cứ mua lại cả tòa nhà này đi, không thì cút.”
Trình Tinh Hà không ngờ lão đầu đã lớn tuổi mà lại như thế, vén tay áo lên:
“Ôi chao, móa nó, đúng là già mà không nên nết, đừng tưởng ngươi già thì chúng ta không dám đánh!”
Lão đầu cười lạnh, đặt túi bảo vệ môi trường xuống đất, còn vuốt tóc lại, nói:
“Đến đây đi, đang lo không ai phụng dưỡng đây, các ngươi lên đi.”
Trình Tinh Hà tức muốn nổ phổi, Ách Ba Lan thì vén tay áo lên:
“Vậy chúng ta tác thành cho ngươi…”
Ta kéo hắn lại:
“Tưởng ngươi còn là con trai địa chủ sao? Thẻ tín dụng cũng cắt rồi, ngươi lấy gì cho lão dưỡng già?”
Ta nhìn về phía lão già, đúng lúc này, cửa thang máy sau lưng chúng ta mở ra. Trình Tinh Hà quay đầu nhìn, kéo ta lại, mà lão đầu nhìn bên cạnh lại hơi rụt người vào trong, dường như đang né tránh gì đó.
Trình Tinh Hà và ta nhìn nhau, trong lòng chúng ta đều nhận ra.