Chương 596: Người Môi Giới
Lão đầu này cũng thấy được người chết!
Chẳng nhẽ là người cùng ngành ư?
Hay là…
Nhưng không đợi ta nhìn rõ, lão đầu bỗng nhiên bật dậy như con cá chép, quăng cái ghế xếp về phía chúng ta:
“Các ngươi lằng nhằng thế, vậy thì gia gia ta không khách khí nữa…”
Ba người chúng ta nhanh chóng chạy vào thang máy, lão đầu này lớn tuổi như thế, lỡ như gãy tay hay chân gì đó, 80% là đổ lên đầu chúng ta.
Ba người trẻ tuổi bị một ông cụ đuổi vào thang máy, không khỏi trố mắt nhìn nhau, ta lập tức hỏi Trình Tinh Hà:
“Có phải lão đầu kia cũng có mắt Nhị Lang không?”
Trình Tinh Hà cũng chẳng hiểu mô tê:
“Theo lý thuyết nếu có mắt Nhị Lang thì sẽ không sống lâu như thế đâu…”
Ách Ba Lan tiếp lời:
“Ca, ngươi nói trong tòa nhà này nhiều chuyện lạ mà, có phải có liên quan đến lão đầu kia không? Có khi lão cũng nuôi quỷ như Xích linh kia vậy, rất sợ mấy nhân sĩ trong nghề như chúng ta đến phá chuyện tốt của lão, vậy nên mới gây sức ép như thế.”
Lão đầu đúng là có điều khác lạ.
Trình Tinh Hà không cam lòng, hỏi:
“Tình huống thế nào cũng kệ, Thất Tinh, làm sao bây giờ? Đã giao tiền thuê rồi, đâu thể để lão già này bắt nạt mình như thế được đúng không?”
Nơi này là khu vực ngoại ô, quanh đây còn có trại nuôi gà, hiện tại có tia sáng le lói ở phương đông, đã có tiếng gà gáy.
Trời sắp sáng rồi, ta nói với họ, thế này đi, trước tiên tìm người môi giới đòi lời giải thích.
Trình Tinh Hà cũng nhớ ra:
“Đúng rồi! CMN, nơi này là nhà ma mà cũng không biết báo cho một tiếng, thế là vi phạm hợp đồng.”
Ách Ba Lan bẻ ngón tay răng rắc, ý là đã không đánh được ông lão, chẳng lẽ còn không đánh được người môi giới?
Đi xuống dưới nhà, bọn ta thấy người môi giới vừa ngáp vừa đẩy cửa cuốn lên.
Tay hắn còn cầm điện thoại, phát ra âm thanh “Tập hợp, đến chỗ ta”.
Hắn vừa thấy bọn ta thì sắc mặt cứng đờ, dường như đã chuẩn bị tâm lý:
“Soái ca mỹ nữ, ngày hôm qua chúng ta đã trao đổi xong rồi, rời đi trước thời hạn thì không hoàn lại tiền thuê...”
Ách Ba Lan khóa cổ hắn ngay lập tức:
“Ngươi biết đây là hung trạch, vì sao còn lừa gạt bọn ta?”
Bây giờ Ách Ba Lan tiến bộ hơn rồi, trước kia chỉ biết đánh, giờ còn biết tra khảo.
Người môi giới vội nói:
“Oan cho ta quá, căn hộ của các ngươi sạch sẽ mà, chưa từng có người chết, sao lại thành hung trạch được? Có phải là con ếch bốn nắm ở số nhà 2303 tung tin vịt không?”
“Chưa từng có nguời chết?”
Trình Tinh Hà giằng lấy người từ tay Ách Ba Lan:
“Vậy ngươi nói xem, người chết trong căn hộ kia từ đâu ra? Còn có nhảy lầu, cắt cổ tay gì đó đấy!”
Người môi giới lập tức nói:
“Ta thật sự không biết mà, ôi, soái ca mỹ nữ, à, ba soái ca, là thế này, ngươi xem, khách thuê nhà đúng là đã chết rồi...”
Trình Tinh Hà đập đầu hắn một phát:
“Thừa nhận rồi à?”
Người môi giới kêu rên:
“Nhưng mà không chết trong nhà! Người thuê đầu tiên sau khi nhảy lầu thì thi thể rơi xuống dải cây xanh bên dưới, đè chết vài bụi cây trong khu dân cư bọn ta, có xảy ra chuyện trong nhà đâu! Người thứ hai thì càng khỏi phải nói, nữ sinh viên cắt cổ tay trong nhà vệ sinh của trường, cũng không chết trong nhà, còn người thứ ba…”
Nói đến người thứ ba, vẻ mặt của người môi giới trở nên kỳ lạ hơn, gượng gạo nói:
“Nàng treo cổ trên cục nóng của điều hòa, không thể xem như trong nhà, cho nên căn hộ ấy vẫn còn sạch sẽ.”
Như thế cũng được à? Ba khách thuê nhà đều chết sạch, đây không phải sự trùng hợp, ngươi nói thế chẳng phải là ngụy biện sao?
Ta nhớ tới lời Đít Chai nói, bèn hỏi:
“Vậy ngươi nói cho ta biết, người khách nữ thứ ba lúc chết có phải đi đôi giày cao gót màu đỏ không?”
Người môi giới hoảng sợ:
“Ca, ngươi...Ngươi cũng thấy nàng sao?”
Thì ra, người thuê nhà thứ ba là một nữ nhân viên văn phòng, cục nóng điều hòa trùng hợp nằm ở vị trí khuất, sau khi nàng treo cổ, thi thể phơi nắng phơi gió không biết bao lâu mới có người phát hiện. Đến khi tìm được thì xác nàng đã thối rữa hết cả, không còn nhận ra dáng vẻ ngày xưa nữa, bộ váy mặc trên người đã rách nát như giẻ lau nhà, chỉ còn đôi giày cao gót màu đỏ chất lượng tốt, vẫn sáng bóng, đỏ tươi.
Kể từ sau cái chết của người phụ nữ ấy, thường xuyên có tiếng giày cao gót giẫm lộc cộc lên sàn nhà vang lên trong tòa nhà ấy.
Người môi giới còn nói thêm:
“Sau đó không còn có người chết nữa, yên tâm.”
Yên tâm cái con khỉ, vì từ đó không còn ai đến đây thuê nhà nữa chứ gì.
Người môi giới nhỏ giọng làu bàu, còn không phải vì vì đám rẻ rách các ngươi sao, không biết ham lợi nhỏ chịu thiệt lớn à?
Ngươi có tư cách gì nói thế hả.
Người môi giới sợ nắm đấm của Ách Ba Lan nên không dám nhiều lời nữa.