Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 597 - Chương 597 - Tòa Nhà

Chương 597 - Tòa Nhà
Chương 597 - Tòa Nhà

Chương 597: Tòa Nhà

Ta hỏi tiếp:

“Ông lão ở tầng 22 thì sao? Đối phương vào đây ở từ bao giờ?”

Người môi giới suy nghĩ một lúc lâu, sau đó vỗ đùi:

“Ờ đấy, các vị à, mấy vụ khách thuê trọ tử vong đều xảy ra sau khi ông lão đó vào ở! Mà ông lão còn có mâu thuẫn với tầng trên suốt thôi.”

“Dùng máy rung chấn với nhà của người chết à?”

Mấy người thuê đã tử vong bị ông lão dùng máy rung chấn quấy nhiễu, không sống nổi nữa cho nên mới tự sát?

“Máy rung chấn?”

Hiển nhiên người môi giới không biết việc này:

“Không phải, không biết vì sao ông lão bị hộ đầu tiên đánh, sau đó lại bị bạn trai của khách thuê thứ hai đánh, đến người thứ ba...Phỏng chừng người thứ ba cũng xảy ra mâu thuẫn với ông lão, ta nhớ có một lần ông cụ đi xuống mua thức ăn, thấy đầu ông cụ sưng vù, giống như bị giày cao gót đánh trúng ấy.”

Trình Tinh Hà giả dạng thám tử Conan:

“Các ngươi nghe rồi đấy, ba người thuê trọ ở đây đều từng xích mích với ông lão mới chết, chắc chắn ông lão này có vấn đề. Ta nghĩ hắn nuôi Kuman Thong, ai đắc tội hắn thì hắn sai quỷ đi quấy phá người đó.”

Ta lại suy nghĩ, vội nói không ổn rồi, bây giờ chúng ta đắc tội ông lão rồi, lỡ như ông lão tức giận muốn trả thù bọn ta, thế thì Bạch Hoắc Hương và ông cậu ba sẽ không được an toàn.

Nghĩ vậy, bọn ta mau chóng trở lại căn hộ, vừa mở cửa ra thì thấy Bạch Hoắc Hương giơ cây thụt bồn cầu lên đang định đập bọn ta, khiến ta hoảng sợ:

“Là bọn ta!”

Bạch Hoắc Hương đánh trượt, thấy rõ là ai thì lập tức ôm chầm lấy ta:

“Làm ta sợ muốn chết...”

Mùi thuốc nồng nặc, xem ra trong lúc bọn ta đi ra ngoài, quả nhiên trong nhà đã xảy ra, hậu phương bỏ trống, thật là thất sách.

Ta vỗ lưng nàng:

“Rồi, rồi, không sợ, bọn ta về rồi đây...Ở nhà đã xảy ra chuyện gì!”

Bạch Hoắc Hương nghe hắn dỗ như dỗ trẻ con thì phì cười, sau đó mới lên tiếng:

“Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mà có Tiểu Bạch Cước!”

Thì ra, sau khi bọn ta đi ra ngoài thì có tiếng gõ cửa, Bạch Hoắc Hương cho rằng bọn ta trở về, định ra mở cửa, nhưng nàng cảnh giác, nàng tận mắt thấy bọn ta mang theo chìa khóa lúc đi ra ngoài, mà nàng cũng không khóa cửa, thế thì gõ cửa làm gì?

Vì thế, nàng nhìn bên ngoài bằng mắt mèo trên cửa, nàng vừa mới dòm ra ngoài thì cánh cửa đập sầm sập, tay nắm cửa cũng chấn động, nhưng mà bên ngoài không có ai cả!

Nàng đánh bạo bôi nước mắt bò lên mắt, thế rồi nàng thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặt không biểu cảm đang đập cửa, miệng há to như quát gào, xem khẩu hình của nàng dường như đang nói:

“Cho ta vào.”

Tất nhiên Bạch Hoắc Hương biết đó là lệ quỷ, nào dám mở cửa, biết ma quỷ sợ thứ dơ bẩn nên mới lấy cây thụt bồn cầu ra, giơ lên chờ sẵn ở đây, định bụng khi nào nàng tiến vào thì đâm nàng một nhát, sau đó Tiểu Bạch Cước xông lên, kêu meo meo vài tiếng với cánh cửa thì âm thanh ngoài cửa mới biến mất.

Nàng chưa bình tĩnh lại sau cơn hãi hùng thì bọn ta đã về.

Tiếp theo Bạch Hoắc Hương nói cho bọn ta biết, người phụ nữ vừa rồi không giống với cô hồn dã quỷ bình thường, nàng tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Đúng vậy, lúc ta canh cửa ở bên ngoài cũng đã nhận ra, đám người nhốn nháo kia dường như rất kiêng dè nàng.

Trình Tinh Hà tức sôi máu:

“Ngươi xem thế nào đi chứ, lão già chết tiệt ấy không chịu bỏ qua, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, chuyện này không thể để như vậy được, nếu ông ta nuôi quỷ, số lượng còn nhiều như vậy nữa, thế thì chúng ta thả họ đi tức là làm việc thiện, chưa biết chừng có thể thăng lên Địa cấp.”

Ngươi mơ đẹp thật đấy.

Nếu thật sự là như vậy...Không được, bọn ta nhất định phải nghiệm chứng.

Vì thế ta bảo Ách Ba Lan đi theo ta đến cửa hàng gần đó, mua ba món đồ.

Ba món đồ này là đậu đỏ, vụn sắt và gạo, mỗi thứ mua một cân là đủ.

Ách Ba Lan hỏi ta:

“Ca, ngươi định bỏ vụn sắt vào cháo đậu đỏ để ông già ấy ăn cho tiêu chảy à?”

Nói vớ vẩn, người bình thường ăn vụn sắt mà còn sống được à?

Trộn ba thứ này lại với nhau, rắc bên ngoài cửa là một loại phương thuật, trong phong thủy gọi là Quỷ Không Vào Cửa.

Mua thứ này về rồi ta bảo Trình Tinh Hà xuống dưới nhìn xem khi nào những người chết khi nào xuất hiện, khi nào vào cửa, và vào cửa nào.

Trình Tinh Hà ôm túi quà vặt Ba Con Sóc, tuân lệnh đi làm việc.

Một lát sau, Trình Tinh Hà nhắn tin cho ta:

“Mau xuống đây, CMN, phát hiện trọng đại!”

“Cái gì?”

“Ông lão bán buôn hay sao ấy, cả tỏa nhà này, ngoại trừ tầng của chúng ta thì nhà nào cũng có người chết, hơn nữa còn đông nghìn nghịt, cứ như tàu hỏa dịp cuối năm ấy, ta đếm không xuể.”

Cả tòa nhà? Ta choáng váng, vụ này không nhỏ đâu! Khu chung cư này tổng cộng 88 hộ gia đình, mỗi hộ vài người, thế chẳng phải là có khoảng hơn trăm người chết?

Bình Luận (0)
Comment