Chương 608: Quản Lý
Nhân viên lập tức bị kích động bởi hai từ "không dám", nhưng nàng vẫn rụt cổ nói:
"Ai nói ta không dám, nhưng công ty có quy định, sao ta có thể lấy chức vị ra đùa giỡn chứ..."
Vừa nói nàng vừa liếc nhìn sếp Giang.
Ai mà ngờ sếp Giang cũng lạnh lùng nói:
"Không sao, cứ đánh cược đi, ta cũng muốn xem kết quả sẽ thế nào."
Sếp Giang cũng đã nói vậy, nhân viên lễ tân ngẩn ra, nhưng nàng suy nghĩ một lúc rồi cười trừ nói:
"Sếp Giang cũng thích nói đùa vậy sao, thời gian của sếp Giang rất quý giá, không đáng để lãng phí vào những việc này..."
Sếp Giang thật sự rất hứng thú với chuyện này, nàng vừa nhìn ta với vẻ thích thú vừa yêu cầu thư ký bấm đồng hồ:
“Ta làm ăn nhiều năm như vậy, một chữ nói ra đáng giá ngàn vàng, có bao giờ ta nói đùa chưa?"
Nhân viên lễ tân hốt hoảng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, nàng lén nhìn đồng hồ, dáng vẻ như người sắp chết đuối thở không ra hơi.
Thời gian từng phút trôi qua, bốn phút sau, điện thoại của sếp Giang vẫn lặng im như tờ.
Một số nhân viên lẩm bẩm:
"Không phải năm phút của sếp Giang trôi qua vô ích rồi đó chứ ..."
Lúc đầu Trình Tinh Hà tin ta và không nói gì, nhưng khi nhìn kim đồng hồ di chuyển nhanh chóng, hắn nuốt nước bọt:
"Để họ tùy ý xử lý? Thất Tinh, không phải ta không tins ngươi, nhưng có phải ngươi cược hơi lớn rồi không?"
Nhân viên lễ tân dần dần thở phào nhẹ nhõm, nhìn kim giây đồng hồ giống như đang ước gì kim giây có thể di chuyển nhanh hơn một chút:
"Ta biết ngay, tên lang băm này muốn tự tát vào mặt mình mà..."
Thấy kim giây đã chỉ đến năm mươi, sếp Giang cũng bắt đầu nhìn ta cười nửa miệng.
Trình Tinh Hà đã tìm một đường lui và sẵn sàng dẫn ta trốn đi bất cứ lúc nào, còn ta thì vẫn đang đếm ngược trong lòng.
Năm bốn ba hai một…Điện thoại di động của sếp Giang đột nhiên reo lên.
Những người có mặt ở đó đều sững sờ, dường như còn kích động hơn cả chờ đợi kết quả xổ số, dù sao thì “trái dưa” này không phải ngày nào cũng có.
Nhân viên lễ tân cũng bắt đầu thở dốc, nhìn chằm chằm người thư ký đang nghe điện thoại giống như đang tự an ủi mình, nàng vẫn không biết nội dung cuộc gọi đó là gì!
Thư ký nghe máy, nói đôi câu vui vẻ rồi cúp điện thoại, nói với sếp Giang:
"Chúc mừng sếp Giang, vụ làm ăn ở thành phố nhất phẩm Tây Xuyên thành công rồi!"
Sếp Giang có chút khó tin, quay sang nhìn ta.
Nhân viên xung quanh chịu không nổi nữa, vỗ tay khen ngợi:
"Nhìn dáng vẻ của hắn xấu xí nhưng thật lợi hại..."
"Thật không ngờ, trên đời lại có cao thủ như vậy!"
"Mấy tháng nay việc làm ăn của chúng ta không tốt như vậy, dù có trùng hợp thì cũng không đến nỗi trùng hợp như vậy chứ!"
Nhân viên lễ tân đó đứng không vững nữa, ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói:
"Không thể nào, không thể nào..."
Các nhân viên bảo vệ hoan hô và nheo mắt nhìn nhân viên lễ tân:
"Ai da, Mã tỷ, lần cược này quả thật hơi lớn."
"Không sao, Mã tỷ là ai chứ, cược được thì chịu được..."
Ngươi xem, hoàn toàn không cần ta nói ra, những người mà thường ngày nàng đắc tội có thể cắn trả lại nàng.
Thấy vẻ mặt của nhân viên lễ tân, Trình Tinh Hà không nhịn được cười:
“Này, Thất Tinh, đừng nói năng lực của ngươi lại tiến bộ rồi đấy, cô ả này thật sự gặp xui xẻo vì chính cái miệng của mình rồi, nhưng làm cách nào mà bây giờ ngươi có thể chính xác đến từng phút như vậy?"
Nói một cách đơn giản, vừa rồi ta đã nhìn ra khi người gỗ được lấy ra, khí đen trên mặt sếp Giang liền bắt đầu tan ra, với tốc độ như vậy, trong vòng năm phút, cung Tài Bạch chắc chắn sẽ sáng trở lại.
Nhưng tài vận của nàng bị đè nén lâu như vậy, một khi sáng trở lại thì nhất định sẽ là vụ làm ăn lớn.
Sếp Giang không khỏi nhìn ta với vẻ ngưỡng mộ, thư ký mới thật sự biết nhìn người, lập tức tiến lên một bước, nhiệt tình nói:
“Vị đại sư này, không biết danh tính thế nào?”
Ta hua tay:
"Ta không dám nhận mình là đại sư, ta tên Lý Bắc Đẩu."
Không ngờ khi nghe đến cái tên này, sắc mặt của thư ký bỗng có chút gượng gạo nhưng lập tức điều chỉnh sắc mặt và niềm nở chào hỏi:
“Thì ra là đại nhân Lý, tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, ngài đã giúp một việc lớn cho sếp Giang của chúng ta, thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều, không biết ngươi muốn sếp Giang báo đáp ngươi thế nào?
Trình Tinh Hà nghe vậy liền trở nên phấn khích:
"À ừm, ta là quản lý của Lý Bắc Đẩu, về chuyện này, chúng ta nên bàn ..."
Ta cẩn thận nhìn sếp Giang và hỏi:
“Có phải các ngươi thường xuyên làm từ thiện, quyên góp tiền không?”
Thư ký vội gật đầu:
"Đại sư Lý quả nhiên là đại sư Lý, chuyện này cũng có thể nhìn ra, thật khiến người ta phục sát đất..."
Đương nhiên ta cũng muốn tiền, không có ai không thích tiền cả, chưa kể còn phải nuôi thêm mấy miệng người, nhưng sếp Giang này đã làm rất nhiều việc thiện, ở giữa trán có ánh sáng công đức, nếu có thể giúp đỡ nàng ấy và tích lũy công đức thì nó còn quan trọng hơn tiền, cùng lắm là chịu vất vả thêm tí, làm thêm vài việc buôn bán để kiếm tiền.