Chương 614: Lai Lịch
Sếp Giang như nhớ ra gì đó, lập tức nói:
"Gọi bác sĩ đến kiểm tra cho hắn."
Một bác sĩ nhanh chóng chạy tới, bị sỉ nhục như vậy, Để Hồng Nhãn không còn mặt mũi nào nữa, hắn không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa, hắn vật vã muốn rời đi, nhưng bác sĩ lớn tiếng nói:
"Tiên sinh, bây giờ ngươi không thể đi...ngươi đã gãy ba cái xương sườn!"
Bác sĩ vừa thốt ta câu này, mọi người xung quanh đều câm nín.
Sếp Giang là người đầu tiên nhìn ta với ánh mắt hỗn độn.
Giống hệt những gì ta nói lúc nãy.
Những nhân viên kia cũng phản ứng lại:
"Quả thật là ba cái!"
"Không thừa không thiếu cái nào..."
"Chắc chắn là thần rồi, hắn rốt cuộc là người gì vậy?"
Đổng Hồng Lâu cũng trừng mắt, không kìm được lùi lại một bước, thăm dò ta một lúc lâu.
Để Hồng Nhãn cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, hắn vật vã muốn rời đi...người khác khi bị gãy ba cái xương sườn thì không còn sức để đứng vững nữa, hắn đơn thuần dựa vào sức lực để chống đỡ.
Nhưng đó chưa là gì, điện thoại của Để Hồng Nhãn reo lên, măc dù hắn không muốn bắt máy, nhưng khi nhìn số điện thoại hắn lại cau mày, cuối cùng đành phải bắt máy.
Kết quả khi lướt một cái hắn vô tình bật loa ngoài, giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn:
“Sư phụ, ngươi mau quay lại đi, cửa trước của chúng ta bị người họ Lưu đập vỡ rồi! Tấm kính chạm hoa phía trước vỡ nát không còn sót mảnh vụn nào…”
Thế nào, nhà bị hư hại rồi đúng không.
Mặt hắn lập tức biến sắc, quay đầu lại nhìn ta:
"Ngươi..."
Hắn muốn hỏi làm sao ta biết được...hắn vẫn không tin, ta chỉ là một Huyền cấp, sao có thể xem tướng một cách chính xác như vậy.
Không chỉ hắn mà những người xung quanh cũng đều bất ngờ:
“Mọi thứ đã được kiểm chứng.”
"Hắn thật sự có thể dự đoán tương lai sao?"
Hăn nghiến răng nghiến lợi nhìn ta:
“Tiểu tử ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Ta trả lời:
“Ta tên Lý Bắc Đẩu, sư phụ của ta là Mã Liên Sinh.”
Để Hồng Nhãn bỗng trợn tròn hai mắt:
"Thảo nào, thì ra ngươi là..."
Thế nào, bây giờ ta có danh tiếng vậy rồi sao, đến cả môn đệ của mười hai thiên cấp cũng biết ta?
Để Hồng Nhãn nghiến răng, nói:
"Việc hôm nay Để gia chúng ta xem như khắc cốt ghi tâm, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu, ba ngày sau ta sẽ đến tìm ngươi..."
Trình Tinh Hà chen vào:
"Ba ngày e là không đủ, bị tổn thương gân cốt phải trăm ngày sau mới khỏi hẳn."
Những người xung quanh không nhịn được phì cười.
Để Hồng Nhãn chưa bao giờ phải chịu một nỗi nhục như vậy, hắn muốn dạy dỗ Trình Tinh Hà nhưng lại lực bất tòng tâm, hắn chỉ đành nghiến răng xoay người rời đi...đi cà nhắc vô cùng thảm hại.
Trình Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm:
"Đáng đời."
Sau đó, hắn nhìn ta và nháy mắt:
"Thất Tinh, phải nhanh chóng hoàn thành công việc của chúng ta...Bạch Hoắc Hương nói rằng mọi người đã bị kinh hãi nên đã nấu súp gà chờ chúng ta quay về. Nếu còn trì hoãn thì e là...hết sạch."
Ta gật đầu và nhìn Đổng Hồng Lâu.
Đổng Hồng Lâu đã nhìn ra bản lĩnh của ta, hắn không còn nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực nữa mà sợ hãi giống như đang nhìn thấy ma!
Mặc dù việc tam linh nhất thể không được trả nhiều tiền nhung lại tốn rất nhiều công sức, bất kể thế nào việc này cũng phải được giải quyết.
Nghĩ vậy, ta lấy tấm bùa náu thân ra:
"Đổng Hồng Lâu, lần này ta đến đây là được người ta ủy thác giúp họ hoàn thành một tâm nguyện."
Đổng Hồng Lâu chớp mắt, rõ ràng hắn vẫn chưa hiểu ý của ta, nhưng khi thấy nắp chai bia, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Sao vậy, lẽ nào nắp chai bia này còn có ý nghĩa gì đặc biệt?
Trong khi đó nhân viên của công ty Đổng Hồng Lâu lại tinh mắt hơn:
"Ơ, đây không phải là loại bia yêu thích hằng ngày của Đổng ca sao?"
Trước đây mỗi khi tụ họp, Đổng Hồng Lâu sẽ chọn loại bia này.
Dường như Đổng Hồng Lâu đã nhớ ra gì đó, nhìn ta chằm chằm:
“Rốt cuộc là ai bảo ngươi đến?”
Ta trả lời:
"Ba người. Họ là Hoàng Hải, Lâm Oánh Oánh và Mai Tiểu Trúc."
Vừa nói ba cái tên này ra, Đổng Hồng Lâu liền sửng sốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, những đồng nghiệp của hắn xì xào với nhau:
“Họ không phải đều là những người vừa mới qua đời sao?”
"Ta nghe nói vì tham rẻ sống trong một ngôi nhà ma ám nên mới qua đời."
"Không phải, chắc là do áp lực công việc quá lớn dẫn đến trầm cảm?"
"Không lẽ cái chết của họ có liên quan đến Đổng ca?"
Sếp Giang nhìn sang Đổng Hồng Lâu.
Đổng Hồng Lâu vội nói:
“Sếp Giang, tất cả đều là trùng hợp...Ngươi nói xem xã hội bây giờ áp lực lớn đến như vậy, tâm trạng u uất một chút cũng là chuyện thường tình, những người trẻ đó chịu không nổi áp lực mà tự sát cũng không phải hiếm gặp, ta...ta không có quan hệ gì với bọn họ, nếu nói có quan hệ thì tất cả nhân viên trong công ty này đều có quan hệ công việc với họ chứ không phải chỉ một mình ta!"
Lúc nói chuyện lông mày của hắn vẫn luôn run rẩy, rõ ràng hắn lại đang nói dối.