Chương 615: Cặn Bã Không Thể Chết Quá Dễ Dàng
Ta sớm đã nhận ra, một nữ nhân viên phía sau hắn bĩu môi.
Nữ nhân viên đó tai vểnh, miệng rộng, nhất định thường ngày rất thích hóng chuyện...bất cứ đâu cũng có kiểu người thế này.
Loại người này rất thích hóng chuyện, lại còn thích lan truyền khắp mọi nơi, có chuyện gì thì không thể giữ trong bụng.
Ta nhìn nàng:
"Thưa cô, chắc ngươi cũng biết sự tình đúng không? Ngươi nói đi."
Sau khi nghe vậy, nữ nhân viên đó hơi giật mình, nàng càng nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ...vừa rồi chứng kiến bản lĩnh nhìn người của ta chắc là trong lòng nàng đã sùng bái ta là thần mất rồi, sao nàng có thể giấu giếm được chứ, liền chỉ tay về phía Đổng Hồng Lâu và nói:
"Cái khác thì ta không biết nhưng ta biết Tiểu Hoàng dường như bị hắn ức hiếp đến chết!"
Nghe vậy, Đổng Hồng Lâu kích động:
"Ella, ngươi nói bậy bạ gì vậy?"
Nữ nhân viên tên có tên nước ngoài lớn tiếng nói:
"Sếp Giang cũng ở đây, đại sư cũng ở đây. Ella ta không dám nói dối một lời. Ta thấy rồi, sai sót lần trước là do Đổng ca không biết nhưng giả vờ biết rồi hướng dẫn bậy bạ nên mới thành ra như vậy...Lúc đó Tiểu Hoàng đã khuyên hắn như thế là không được nhưng hắn lại không nghe, kết quả đến khi xảy ra sai sót, công ty bị thiệt hại, không ngờ hắn lại lật mặt, vỗ bàn trợn mắt mắng mỏ Tiểu Hoàng không biết nhắc nhở hắn, vì vậy phải chịu toàn bộ trách nhiệm...”
Nghe vậy, Đổng Hồng Lâu nổi giận lôi đình:
"Ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không được nói bậy đâu đấy..."
Nhưng Ella không quan tâm nhiều đến vậy, nàng kể lại toàn bộ câu chuyện:
"Sếp Giang, nếu ngươi không tin, ta đã chụp lại hình ảnh hắn uy hiếp Tiểu Hoàng, để ta gửi cho ngươi xem."
Thư ký của sếp Giang lập tức cầm lấy điện thoại, sếp Giang nhìn lướt qua, mặt biến sắc.
Thấy Ella xung phong như vậy, những người xung quanh cũng trở nên mạnh dạn hơn:
"Đó là sự thật, sếp Giang, ta biết chuyện của Lâm Oánh Oánh, cô gái đó không phải lợi dụng sắc đẹp để lừa gạt người khác!”
"Ta cũng biết chuyện của Mai Tiểu Trúc, ta đã tận mắt thấy Đổng Hồng Lâu hôn nàng ấy trong phòng trà!"
Nhìn tướng của Đổng Hồng Lâu thì có thể biết hắn không được lòng người, trước đây mọi người đều đèn nhà ai nấy sáng nên không dám lo chuyện bao đồng, lúc này đã có người tiên phong, bây giờ không nói ra thì là bao giờ?
Đổng Hồng Lâu mặt tái mét:
"Chứng cứ, chứng cứ đâu..."
Sau đó hắn nhìn ta và sếp Giang với vẻ cầu xin:
“Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…”
Cần bằng chứng đúng không?
Ta vỗ vào nắp chai bia:
"Hoàng Lâm Mai, người ta muốn chứng cứ, các ngươi hãy lấy ra."
Đột nhiên, một tà khí dâng lên từ dưới tay ta và lao thẳng về phía Đổng Hồng Lâu.
Vì đây là Hôi Linh quỷ đã có hình thù cụ thể nên những người có mặt ở đó đều có thể thấy, lúc đầu họ sợ hãi sững sờ, sau đó tất cả mọi người ôm đầu khóc gào lên.
Ngay cả các vệ sĩ cũng bắt đầu trở nên lo lắng.
Chỉ có sếp Giang...dường như vẫn có dáng vẻ của người đã nhìn thấu hồng trần nên không hề tỏ ra hoảng loạn nhìn về phía trước, quả nhiên là khí chất của nhà lãnh đạo.
Nếu ở thời cổ đại, nàng nhất định sẽ là một nhân vật như Võ Tắc Thiên?
Nhưng không đúng, củ môi nàng như nguyên bảo, đúng là phú quý nhưng cung Thiên Dời lại đầy đặn quá mức, không đủ cao, có phú quý nhưng lại không đến mức quá phú quý.
Lúc này, thấy ba bóng người thay nhau xuất hiện, Đổng Hồng Lâu chống đỡ không nổi nữa, ngồi phịch xuống đất:
"Các ngươi...Các ngươi là..."
Giọng nói của Tiểu Hoàng lạnh lùng:
"Lúc ngươi ép ta tăng ca, ngươi đã đưa ta một chai bia và nói rằng người trẻ nên chịu khổ nhiều một chút, ngươi còn nhớ không?"
Giọng nói nhẹ nhàng dễ thương của một cô gái vang lên:
"Ngươi dẫn ta đến phòng thay đồ nói rằng váy lúc phỏng vấn của ta có dính bia nên có lòng tốt giúp ta tìm phòng thay đồ, nhưng thật ra ngươi lại..."
Ngự tỷ của nhân viên văn phòng cũng nói:
"Ngươi nói ngươi chưa kết hôn. Khi ngươi dẫn ta đi uống bia, ngươi nói rằng sẽ cho ta một đám cưới tuyệt nhất, ngươi quên rồi sao?"
Đổng Hồng Lâu toàn thân run rẩy:
"Xin lỗi, ta, ta chỉ là nhất thời hồ đồ, hơn nữa những chuyện như vậy trong xã hội này rất nhiều, không chỉ có một mình ta, ai làm cấp trên mà chẳng lạm dụng chức quyền? Huống hồ là do các ngươi nghĩ không thông suốt nên mới tự sát, đâu phải tự ta giết, cũng không thể đổ hết tội lỗi cho ta..."
Nghe vậy, vẻ mặt của sếp Giang trở nên lạnh lùng.
Người không biết xấu hổ, bất khả chiến bại, đã đến nước này rồi mà vẫn muốn chối bỏ trách nhiệm, có phải là con người nữa không vậy?
Mặc dù ta đã biết đại khái về ba câu chuyện này từ lâu nhưng khi nghe vậy ta càng không thể kìm lại cơn tức giận, Đổng Hồng Lâu đúng là một tên cặn bã, loại khốn nạn này nên bị trừng phạt, đó cũng là sự an bài của ông trời.
Ta thầm cầu nguyện, loại cặn bã này đừng chết quá dễ dàng.