Chương 620: Chịu Khổ
Giống như lần trước, hắn chỉ chạm vào một cái đuôi to và mượt mà.
Lúc này vị thiếu gia suýt chút nữa hoài nghi mình lại nằm mơ, nhưng khi quay đầu lại, giỏ bánh ngọt đó vẫn còn ở trên bàn.
Nhìn kỹ mấy cái bánh ngọt kia, vị thiếu gia lập tức nhận ra...đó không phải là bánh ngọt của nhà họ Lưu phía đối diện sao?
Những nhà giàu có này đều có đầu bếp làm bánh ngọt riêng, hôm đó vừa hay là ngày mừng thọ của ông cụ họ Lưu nên đã làm bánh ngọt mời khách, trên đó còn có con dấu riêng biệt của đầu bếp nhà họ!
Sau khi biết chuyện, sếp Giang tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói rằng con trai mình đột nhiên bị hành hạ như vậy thì ra là do nhà họ Lưu giở trò, gia đình nhà họ cũng được lắm, còn mời được cả hồ tiên.
Từ đó về sau, hồ tiên kia thỉnh thoảng lại tới đây thăm hắn, còn thường bưng thức ăn cho hắn và sờ soạng cái bụng đang lớn dần của hắn, nàng chân thật như một người vợ đang chăm sóc cho chồng khiến vị thiếu gia vừa giận vừa sợ.
Thiếu gia là một người khôn nhà dại chợ, đối xử với mẹ của mình rất hung dữ nhưng lại không dám nổi nóng với hồ tiên, mỗi lần hắn chỉ có thể cầu xin nàng buông tha cho hắn.
Nhưng cô gái kia vẫn nói câu nói đó, mỉm cười và nói rằng hắn đã đắc tội với người khác, nàng được người khác ủy thác đến đây, người ta không muốn tha thứ cho hắn nên nàng cũng không làm gì được.
Đời này sếp Giang không bao giờ tin những thứ như vậy, nhưng khi nhìn thấy con trai mình chịu khổ, nàng chỉ đành cắn răng đi hỏi một số người thân đáng tin cậy của mình xem phải làm thế nào.
Có người lớn tuổi nói rằng đàn ông có thai là bệnh ác, chỉ có thể tìm thầy chuyên môn đến xem.
Sếp Giang vừa sợ chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt vừa không muốn để nhà họ Lưu biết chuyện...Họ mà biết rồi thì chẳng phải sẽ rất đắc ý sao?
Vì vậy, nàng đã giấu chuyện đó đi và đi tìm một thầy sư đáng tin cậy.
Nhưng những thầy sư đó khi biết chuyện đều lắc đầu, nói rằng chuyện này là có nhân quả của nó, không dễ nhúng tay vào.
Sếp Giang không biết phải làm gì, chỉ đành đến chợ ma tìm người và tăng tiền thưởng lên gấp mấy lần.
Thưởng lớn thì nhất định sẽ mời được thầy giỏi, cũng có vài vị thầy đến xem bệnh cho hắn, có người lấy cành liễu quất vào người, có người nhét cám vào người, thậm chí còn có người cho hắn ăn phân cừu và nói rằng nó có thể xua đuổi tà khí, nói chung là phương thức nào cũng có.
Hắn đã chịu khổ rất nhiều, tiền cũng đã bỏ ra không ít nhưng lại không có tác dụng gì. Bụng của hắn càng ngày càng to ra, chứng kiến bụng tám múi của mình đã căng phồng lên như cái nhà bạt, hắn không dám ra ngoài vì sợ mất mặt, cả ngày hắn nhốt mình ở nhà, cũng không gần nữ sắc, vô cùng khó chịu.
Càng khó chịu hơn là nếu thật sự đến ngày đó hắn thật sự sẽ sinh ra một thứ gì đó thì hắn còn biết giấu mặt mũi vào đâu, hắn biết xử lý thứ đó như thế nào?
Nếu nuôi thì lai lịch lại không rõ ràng, lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, nếu không nuôi thì cũng không biết có nỡ bỏ nó hay không vì dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.
Thảo nào khi nhìn thấy Hôi Linh quỷ sếp Giang lại không hề tỏ ra bất ngờ, thì ra là đã sớm nhìn thấy cảnh tượng tương tự.
Nói đến đây, sếp Giang nghiến răng ken két, nói rằng người phụ nữ họ Lưu đó chết cũng không hết tội, ngoài mặt không thể đấu lại nàng nên giở trò đê hèn sau lưng, quả là chết cũng không hết tội, đợi sau khi chữa khỏi cái bụng của con trai, bất kể tốn kém bao nhiêu nàng nhất định cũng sẽ mời ta giúp nàng yểm khí tà nhà đối diện.
Mỗi khi nghe nhắc lại lịch sử huy hoàng của mình, vị thiếu gia đó chẳng khác nào lại bị sỉ nhục, hắn trợn mắt hồi lâu, cuối cùng sếp Giang nói xong, hắn ném gối qua, buồn bực nói:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chữa bệnh cho ta đi! Một bọn ngu ngốc, mặc quần áo rách rưới gì vậy, xem xong bệnh cho ta thì mau đuổi họ đi rồi kêu dì Mã mau đến khử trùng cho ta, ta không chịu nỗi mùi thối này nữa."
Trình Tinh Hà không nhịn được cúi đầu ngửi:
"Thất Tinh, gần đây chúng ta đâu có ăn đậu hủ thối, sao có thể có mùi được?"
Nói thừa, mùi thối của cái nghèo đó.
Trình Tinh Hà lúc này mới hiểu ra, bĩu môi:
"Thằng nhóc này quả là lười nhác, thói nào tật nấy, nếu không phải vì hắn có tiền, lão gia đây vừa tung đầu gối sắt thép ra là chấn động tứ phương, dang đôi cánh thế giới vô song..."
Vô song cái đầu ngươi, đâu còn cách nào khác, ai bảo người ta sẽ đầu thai chứ.
Sếp Giang đương nhiên đã có tính toán, sợ chúng ta tức giận bỏ đi, vội vàng nói:
“Đại sư ngươi đừng nóng giận, Dương Dương lần này quả thật đã bị những kẻ dối trá vô lương tâm kia hành hạ đủ kiểu, cũng không thể đổi hết lỗi cho hắn."
Mặc dù ta đồng cảm với ngươi nhưng một đứa trẻ lại thành ra thế này, người làm mẹ đương nhiên cũng có trách nhiệm.