Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 621 - Chương 621 - Hiệu Quả

Chương 621 - Hiệu Quả
Chương 621 - Hiệu Quả

Chương 621: Hiệu Quả

Nhưng nhìn kỹ vào cung phu thê của sếp Giang, ta có thể nhìn thấy một số manh mối...cung phu thê của nàng lồi lõm không bằng phẳng và có một cái nhọt màu hồng nhỏ.

Đây gọi là giữ lại con không giữ lại người, hóa ra nàng là một người mẹ đơn thân.

Càng ở trong một gia tộc lớn, người mẹ đơn thân này sẽ sống càng khó khăn hơn, có lẽ vì đứa con trai này mà đã chịu không ít cực khổ, có lẽ vì để bù đắp những thiếu thốn của con trai mà nàng đã chiều chuộng hắn vô điều kiện.

Quả nhiên, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Lúc này, vị thiếu gia đột nhiên cau mày, lớn tiếng nói:

"Lại…lại bắt đầu rồi..."

Chúng ta nhìn sang, ồ, bụng của hắn thỉnh thoảng còn nhúc nhích, mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng ta cũng đã nghe qua, đây rõ ràng là động thai!

Thậm chí...Từ dấu vết cơ bụng mờ nhạt còn sót lại của hắn, chúng ta có thể nhìn ra hình dáng dấu chân của đứa trẻ!

Thấy chúng ta quan sát hắn như vật trưng bày trong bảo tàng, vị thiếu gia càng khó chịu hơn:

“Nhìn cái quái gì, mau tìm cách đi...vừa ốm nghén vừa động thai, sao làm phụ nữ rắc rối vậy, ta không muốn sống thêm ngày nào nữa!”

Ta không nhịn được nói:

“Vậy ngươi có phải cũng nên nghĩ xem lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra cũng đã phải trải qua những ngày tháng như vậy không?”

Ta vừa nói ra câu này, vị thiếu gia đột nhiên im lặng.

Mang thai chín tháng mười ngày, làm gì có người phụ nữ nào dễ dàng? Người ta thường nói những người mẹ đều rất kiên cường nhưng thật ra đều là miễn cưỡng mạnh mẽ.

Sếp Giang nhìn ta với ánh mắt biết ơn khó tả.

Ai ngờ vị thiếu gia kia chẳng những không cảm kích, ngược lại còn lớn tiếng nói:

"Ta cần nàng sinh ra ta sao? Là bản thân nàng tự muốn vậy! Đây gọi là một người muốn đánh một người nguyện bị đánh, liên quan gì đến ta?"

Trình Tinh Hà kéo ta:

"Bỏ đi, đừng dư hơi với những con lừa."

Là ta đã đánh giá cao hắn.

Vì vậy ta không thèm để ý đến hắn nữa, chuyên tâm suy nghĩ tìm cách giải quyết, ta muốn nhanh chóng giải quyết quái thai trong bụng, muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây, chúng ta phải nhìn thấy hồ tiên đã gieo thai.

Tuy nhiên thời gian hồ tiên đó xuất hiện không cố định, cũng không biết cụ thể khi nào mới gặp được nàng.

Ta nhìn khuôn mặt của vị thiếu gia đó, nom hắn quả nhiên đã có tinh thần trở lại, mệnh của vị thiếu gia cũng tốt thật, tà số đào hoa của hắn phát sáng chứng tỏ hôm nay cô gái đó sẽ đến thăm hắn.

Thiếu gia kia nghe nói phải đợi cô gái đó đến lần nữa, sắc mặt hắn sợ hãi tái nhợt:

"Rốt cuộc các ngươi có tài cán gì, dựa vào đâu phải khiến ta lo lắng sợ hãi thêm lần nữa? Có bản lĩnh thì mau xem bệnh cho ta, không có thì mau cút đi, dì Mã đâu? Còn không mau đến khử trùng, ta không thở được nữa rồi!"

Sếp Giang khó xử đến xoa dịu thiếu gia và nháy mắt với thư ký.

Thư ký này là người rất hiểu chuyện, không dám can thiệp vào chuyện riêng của chủ nhân, vừa bước đến tiếp đãi chúng ta vừa xin lỗi:

“Các vị phải chịu uất ức rồi, thiếu gia của chúng ta là vậy, tuổi nhỏ nên nói năng không kiêng nể, con cái nhà giàu chưa từng phải chịu khổ, không giống chúng ta. Hai vị đừng tức giận, chúng ta nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh..."

Ta thì không sao bởi vì cũng không cần phải tức giận với loại người này, người càng ra vẻ hiên ngang thì nội tâm lại càng yếu đuối.

Làm việc gặp khó khăn là chuyện thường tình, không nên vì thế mà bỏ cuộc.

Trình Tinh Hà thì không cần phải nhắc đến, hắn vội nói:

"Chỉ cần có tiền, mọi thứ đều có thể thương lượng!"

Ta lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Bạch Hoắc Hương, hỏi nàng tình hình ở nhà thế nào.

Một lúc sau Bạch Hoắc Hương gửi cho ta một bức ảnh, ông già đang ngủ trên ban công, Ách Ba Lan đang trêu ghẹo Tiểu Bạch Cước, trên bàn còn có một bát canh gà.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên sàn nhà, mọi thứ đều ấm áp và nhẹ nhàng.

Nàng còn nói thêm rằng cửa hàng cần phải được sửa chữa càng sớm càng tốt, nói rằng ta có thể sử dụng nó nên đã giúp ta tìm một công ty sửa chữa, nàng còn phàn nàn rằng nơi này rất u ám nên dễ bị viêm khớp, bảo ta phải cẩn thận, làm xong việc thì nhanh chóng sửa lại cửa hàng, nơi này không thoải mái bằng ở nhà.

Ta đột nhiêm cảm thấy hạnh phúc.

Ta và ông già sống cô đơn nhiều năm, cuối cùng đã có một gia đình.

Đợi sau khi Tiêu Tương trở về thì sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.

Chỉ là...Liệu nàng có chấp nhận sống một cuộc sống bình thường như vậy với ta không?

Càng tốt thì lại càng sợ mất đi, ta nhất thời không dám nghĩ tiếp nữa.

Đêm xuống, ta và Trình Tinh Hà vốn định đốt dầu tê giác đợi trong phòng, ngặt nỗi vừa rồi đã dùng quá nhiều nên bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng nước rễ cây trộn với một ít bùn đen để bôi lên...Hiệu quả của cái này cũng không thua kém đốt dầu tê giác, cũng chỉ đành dùng tạm vậy.

Bình Luận (0)
Comment