Chương 623: Không Dễ Đụng Vào
Tuy nhiên, mùi hương này lại gần gũi và thơm hơn nhiều so với tiên mị.
Vẻ mặt của cô gái đó vô cùng phấn khích, lập tức mở cửa ra:
"Sao các ngươi tới sớm vậy?"
Ta và Trình Tinh Hà nhìn sang và rồi đứng hình.
Ngoài cửa, một nhóm mỹ nữ xuất hiện giống như tiên nữ giáng trần.
Những mỹ nữ này mỗi người một vẻ, mỗi người có vẻ đẹp của riêng mình, hương thơm cũng muôn hình muôn vẻ.
Đôi chân trắng ngần ấy, vòng eo thon gọn ấy, mùi hương ấy...
Các hoa hậu hoàn vũ còn không đẹp bằng!
Chúng ta thì không cần phải nói nữa, vị thiếu gia sợ hết hồn đã từng nhìn qua rất nhiều mỹ nữ cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết giấu tay vào đâu.
Những mỹ nữ đó không còn lạ gì biểu cảm của thiếu gia, họ vây quanh cô gái đó, cười híp mắt nói:
“Tam tỷ có quý tử, tỷ muội chúng ta đương nhiên phải tới chúc mừng rồi!”
Quả nhiên, họ đều đang cầm bánh ngọt giống nhau, màu sắc rực rỡ và chất đống trên bàn thành một ngọn đồi.
Cô gái được gọi là tam tỷ vô cùng vui mừng:
“Đến là được rồi, cần gì phải khách sáo như thế.”
"Đây là đại sự mà!"
Một mỹ nữ mặc trang phục màu trắng kiều diễm nói:
"Tam tỷ, khi đứa bé được sinh ra, nhất định phải nhận ta làm mẹ nuôi đấy!"
"Ai da, ngươi xếp hàng mà chờ đi nhé, ta và tam tỷ đã thỏa thuận với nhau rồi, ta mới là mẹ nuôi của đứa bé..."
"Còn ta nữa, ta nữa..."
Những cô gái xinh đẹp đó láo nháo lên, căn phòng trở nên xôm tụ, còn đẹp hơn cả hồng lâu mộng, quả là một bữa tiệc mãn nhãn!
Ta không kìm được nuốt nước bọt.
Nhưng Tiêu Tương cũng đã không uổng công giáo huấn ta, phản xạ có điều kiện của ta khiến ta nhớ đến cơn đau dữ dội ở đầu ngón tay, ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn kĩ khuôn mặt của những cô gái xinh đẹp đó, sau đầu ta đau như búa bổ.
Những cô gái đó quả nhiên rất giống với tam tỷ...cung Bảo Thọ dài một cách dị thường, giữa ấn đường còn có một tà khí màu xanh ngó sen!
Wow, đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đó, điều này đồng nghĩa với việc đang có rất nhiều Hôi Linh quỷ ở đây, nếu chúng ta bị phát hiện, chắc chắc sẽ bị ăn tươi nuốt sống!
Nghĩ đến đây, ta rụt cổ lại, thầm nghĩ lần này gặp rắc rối to rồi...một người đã đủ khó nhằn rồi, không ngờ bây giờ lại đến nhiều như vậy.
Cô gái được gọi là tam tỷ nheo đôi mắt hình hạnh nhân mỉm cười:
“Được, được, các ngươi cứ xếp hàng chờ, tiểu lang quân vừa ra đời đã có nhiều dì như vậy, quả là vô cùng may mắn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ!"
Đúng vậy, ta cũng rất ghen tị với quái thai chưa chào đời đó.
Những cô gái xinh đẹp đó lại cười nói đùa giỡn, đến sờ bụng của vị thiếu gia, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ hậm hức khi được sủng ái, đã lâu không gần nữ sắc, một tay bắt đầu lén lút mò mẫm muốn chạm vào đôi tay ngọc ngà của một cô gái đang sờ bụng hắn.
Nhưng tam tỷ đã nhanh tay lẹ mắt thản nhiên hất mạnh tay của hắn ra.
Trên tay của vị thiếu gia lập tức xuất hiện ba vết hằn, rất nhanh đã sưng phồng lên, cú hất đó khiến hắn chợt choàng tỉnh, hắn sợ hãi co rụt lại, im lặng giống như lạc đà trong công viên để mặc cho các nàng vuốt ve.
Đáng đời, ngu ngốc, ngươi cũng biết tam tỷ là ai rồi đấy, những chị em xung quanh nàng không phải dạng dễ đối phó? Hắn là gì mà dám đụng vào, quả nhiên vẫn thói nào tật nấy.
Các cô gái vẫn cười nói vui vẻ, đột nhiên một cô gái mặc áo tím nhìn Tam tỷ sợ hãi kêu lên:
"Tam tỷ, sao ngươi lại bị thương vậy?"
Ta lập tức dỏng tai lên nghe, vết thương?
Nàng vừa nói ra, những cô gái cũng bắt đầu nhìn sang, xì xào bàn tán không ngớt:
“Đúng đó, vết thương cũng không nhẹ đâu...”
"Là ai mà lại to gan như vậy, dám đả thương Tam tỷ?"
"Đúng vậy, tam tỷ, tỷ nói tên hắn ra, tỷ muội chúng ta nhất định không tha cho hắn!"
Tam tỷ thở dài, nói:
“Đừng nhắc đến nữa...ta đến nhà đó muốn mượn một thứ hay ho để đưa cho tiểu lang quân dùng, ai mà ngờ gặp xui xẻo, nhà bọn họ có một gia chủ rất lợi hại dọa ta khiếp sợ một phen phải trốn ra ngoai, thứ đó cũng đã rơi xuống giếng nước bên cạnh, người cũng bị thương...tốn công vô ích, để các ngươi chê cười rồi."
Hừm? Ta thấy hừng hực trong người rồi đấy, là gia chủ lợi hại nào mà lại khiến tam tỷ thành ra thế này?
Các tiểu muội đó nghe vậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ:
"Gia chủ nào mà lại lợi hại như vậy, dám ức hiếp tỷ muội chúng ta?"
"Đi báo thù cho tam tỷ!"
“Đừng.”
Tam tỷ xua tay lia lịa:
“Là tam tỷ không biết tự lượng sức mình, các ngươi chớ đi vào vết xe đổ của ta...”
Lúc nàng nói chuyện, từ “gia chủ lợi hại” đó giống như một cái tên kiêng kỵ bình thường không dám nhắc đến, nàng cố gắng hạ giọng rồi mới kể lại chuyện đó cho các tỷ muội nghe.
Sao không nói to hơn một chút, ta cũng muốn nghe.
Những cô gái đó sau khi nghe vậy thì đều sững người:
"Thảo nào..."
Vài người vẫn còn thấy sợ hãi:
"Đồ của Cửu Lý Hồ quả nhiên không dễ đụng vào."