Chương 625: Đánh Không Lại
Đúng vậy, Trình Tinh Hà học được tuyệt chiêu này từ những thợ săn già trên núi Khoát Chủy Tử, nếu những cô gái này không phải từ người biến thành thì chắc chắn sẽ sợ nút thắt chuyên dùng để bắt thú này nhất.
Nhưng vẫn có cô gái xinh đẹp can đảm:
“Sợ cái gì, chúng ta cực khổ bao nhiêu lâu, nay đã khác xưa rồi, chỉ là một sợi dây bẫy thú mà thôi, là cái thá gì chứ…”
Nói xong nàng vung tay lên, những ngón tay thon dài hóa thành năm tia sáng sắc lạnh, định cắt đứt sợi dây thừng ngâm trong máu chó.
Tệ rồi đây, ta phản xạ có điều kiện bảo vệ Trình Tinh Hà. Dây thừng đứt thì hắn cũng không đứng vững được, thậm chí sẽ bị đối phương nắm lấy dây thừng kéo về phía đó!
Nhưng không ngờ cô gái đó vừa chạm vào sợi dây đỏ thì lập tức hét chói tai như bị bỏng, nàng giơ tay lên, năm ngón tay thon như búp măng mùa xuân đã cháy đen.
Ta đực mặt ra. Không thể nào, ta biết thủ đoạn của Trình Tinh Hà ra sao, sợi dây thừng đỏ ngâm máu chó của hắn chẳng phải dùng để đối phó với ma quỷ sao? Nhưng những cô gái này rõ ràng là yêu tinh, đáng lý nó không có tác dụng với họ lắm, sao lại bị đốt thành ra thế kia?
Trình Tinh Hà thở phào một hơi, rồi nói với giọng điệu đắc ý:
“Chuyến đi vào Chu Tước cục đúng là không uổng công.”
Ta sực hiểu ra, thảo nào những sợi dây đỏ này có hiệu quả!
Khi đối đầu với thi giải tiên, tơ hồng của Mạc Long nãi nãi bị đứt, sau đó bị hắn nhặt về, chắc chắn hắn đã dùng sợi dây của Mạc Long nãi nãi bện thêm vào dây thừng của mình.
Người sống trong nghèo khổ thì phải khác.
Những cô gái kia chạm với pháp khí lợi hại như thế thì nhất thời không rõ lai lịch của bọn ta ra sao, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ sợ hãi.
Đặc biệt là tam tỷ, nàng nhìn ta chằm chằm, không biết “người trong tủ” rốt cuộc có ý nghĩa gì với nàng.
Nhân lúc này, ta lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Trình Tinh Hà, hắn hiểu ý, cứng cổ nói:
“Đám yêu ma quỷ quái các ngươi vô cớ hại người, còn không mau lấy yêu thai ra, bằng không dây Bát Bảo Lưu Ly của ta không khách sáo với các ngươi đâu.”
CMN, ngươi đặt tên nghe sang hẳn.
Những cô gái trẻ đẹp kia vây quanh tam tỷ, như đang hỏi tam tỷ phải làm sao bây giờ?
Tam tỷ nhìn về phía bọn ta, đanh giọng:
“Ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng...Ta cũng không muốn đắc tội ngươi, tại sao ngươi cứ phải bức bách bọn ta?”
Nàng nói thế khiến người ta cảm thấy khó hiểu, giống như nàng biết ta vậy.
Trình Tinh Hà nói nhỏ:
“’Thế là thế nào, ngươi quen biết người ta à? Thế sao ngươi không nói sớm?”
Nói sớm cái gì chứ, có lẽ nàng nhận nhầm người rồi.
Đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu ta, ta bỗng nhớ đến người cha khốn nạn của mình.
Liệu có phải…
Ta hỏi ngay:
“Ngươi quen biết ta khi nào?”
Tam tỷ nghe ta hỏi thì tỏ ra khó hiểu, như đang suy đoán hàm ý trong câu nói của ta.
Nhưng cậu ấm không kịp đợi nữa, hắn hét lên:
“Hai tên nhà quê các ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì? Đợi sét đánh à! Bắt nàng lại cho ta, bảo nàng lấy yêu thai ra!”
Tam tỷ nghe xong thì nhíu mày, dường như đã hạ quyết tâm, nàng thấp giọng nói:
“Nếu thật sự là như vậy thì ta chỉ có thể liều mạng...”
Sau đó, thứ màu trắng kia đổ ập về phía ta, ta lập tức đẩy Trình Tinh Hà ra, còn mình thì vung Thất Tinh Long Tuyền lên chém.
Đôi khi Thất Tinh Long Tuyền sẽ phát ra ánh sáng, khi ấy ta đánh đâu thắng đó, thậm chí Mã Nguyên Thu cũng bị đánh bại.
Trình Tinh Hà gọi đấy là tuyệt chiêu, còn bảo ta đặt tên cho chiêu này, như Thiên Mã Lưu Tinh Quyền ấy, khi dùng nghe khí phách phải biết, nhưng ta cảm thấy trẻ trâu quá nên kiên quyết từ chối.
Lúc này, Thất Tinh Long Tuyền tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng kỳ lạ là khi vầng hào quang của Thất Tinh Long Tuyền chạm vào cái đuôi trắng thì biến mất ngay tức thì.
Ta sửng sốt, sao có thể thế được?
Lần đầu tiên sát khí của Thất Tinh Long Tuyền bị đè ép, mà có thể trấn áp loại sát khí này...Ta thầm giật mình, chẳng lẽ tam tỷ đã tu luyện thành tiên linh?
Nếu thật sự là như vậy...Thì bọn ta đánh không lại!
Tam tỷ quay người đi, dường như cũng có phần kiêng dè ta, đột nhiên nàng mỉm cười yêu kiều:
“Người trong tủ, ngày lành của ta sắp đến rồi, không có thời gian dây dưa với ngươi, tiểu lang quân sắp chào đời, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác.”
Dứt lời, thứ màu trắng rủ xuống như tấm rèm, che khuất những mỹ nữ kia ở phía sau. Ta muốn đi qua rèm che, nhưng không ngờ tầm rèm đột ngột biến mất, tuy cửa ra vào và cửa sổ vẫn y nguyên nhưng tam tỷ và tất cả cô gái không còn ở đây.
Chỉ còn lại một đống quà mừng cùng với mùi thơm tràn ngập trong phòng.
Trình Tinh Hà chớp mắt mãi, lập tức mở cửa và cửa sổ ra, nhưng họ rời đi không để lại chút dấu vết nào hệt như khi đến, mùi hương cũng nhanh chóng tản đi, không biết phải đi đâu mà tìm.
Cậu ấm bật dậy khỏi giường, nhìn trái nhìn phải, rồi gào vào mặt ta:
“Không phải ngươi chém gió mình lợi hại lắm, phải giúp ta giải quyết chuyện này à? Hồ tiên đâu? Ngươi thả hồ tiên đi rồi!”