Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 626 - Chương 626 - Đồ Gia Truyền

Chương 626 - Đồ Gia Truyền
Chương 626 - Đồ Gia Truyền

Chương 626: Đồ Gia Truyền

Nói nhảm, không phải ta thả hồ tiên đi, mà là hồ tiên tha cho ta một mạng mới đúng!

Nếu nàng thật sự là tiên linh thì chỉ e những thiên sư Thiên cấp như Đỗ Hành Chỉ cũng phải nếm mùi đau khổ chứ nói gì đến hai gã Huyền cấp như ta và Trình Tinh Hà.

Mà kể cũng lạ, nàng luôn mồm nói người trong tủ, rốt cuộc nó có nghĩa gì?

Cậu ấm kêu gào, thế là mấy người Giang tổng chạy hết đến đây, sau khi biết chuyện gì xảy ra, mặt nàng xám ngoét, lập tức bắt lấy ta và hỏi:

“Lý đại sư, vậy...Vậy bây giờ phải làm sao?”

Cậu ấm chỉ vào ta, chửi:

“Còn có thể làm gì được nữa, hai người này tận mắt nhìn thấy những thứ đó giày vò ta mà còn đứng ở phía sau giả chết, bị chúng dọa són ra quần, ngươi già nên lẩm cẩm rồi, còn dựa vào bọn họ à? Hừ, ta cũng ngu cơ, còn trông chờ ngươi có thể tìm người đáng tin cậy giúp ta!”

Mặt Giang tổng hết đỏ lại trắng, nàng muốn trân an cậu ấm, nhưng lại sợ ta bỏ gánh không làm, rồi lại lo ta không giải quyết được, nàng sốt ruột đến độ toát mồ hôi.

Trình Tinh Hà còn muốn mắng cậu ấm:

“Ngươi còn có mặt mũi nói à, trông cái điệu nhát chết của ngươi khi nãy…”

Ta xua tay, nhìn cậu ấm và nói:

“Nếu ta là ngươi, trước hết ta sẽ để dành sức lực để ứng phó chuyện sắp xảy ra.”

Cậu ấm nghe xong thì không hiểu ra sao:

“Ngươi nói thế là có ý gì? Chuyện sắp xảy ra gì cơ?”

Ta trả lời:

“Chuyện phải trải qua trước khi sinh con chứ gì nữa.”

Cậu ấm sững sờ, đang định mắng ta, nhưng chưa kịp mở mồm ra thì đột nhiên hắn ôm bụng, hét to:

“Trời ạ…”

Giang tổng lại gần xem, lập tức ôm lấy cậu ấm:

“Con à, ngươi...Ngươi làm sao thế”

“Đau!”

Cậu ấm ôm bụng, bắt đầu lăn lộn như bị ngộ độc thức ăn:

“Ta đau bụng…”

Chuyện phải trải qua trước khi sinh con tất nhiên là đau đẻ rồi.

Vừa rồi ta nhìn thấy cung Tật Ách của cậu ấm trở nên u ám, hắn sắp gặp xui xẻo.

“Mẹ ơi...Ối mẹ ơi…”

Mặt cậu ấm trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán:

“Giết ta đi...Giết ta đi...Ta không chịu được…”

Nghe nói không phải ai cũng chịu đựng được cơn gò tử cung trước khi sinh nở, Giang tổng từng trải qua, bây giờ nghĩ đến con trai mình đang phải chịu đựng nỗi khổ này, nàng lập tức giữ chặt lấy ta:

“Đại sư, ta không cần gì khác, chỉ cầu xin ngươi cứu con ta, cho dù, cho dù ta đau thay hắn cũng được!”

Cơn đau này là thứ mà mỗi “người mè” đều phải tự mình trải qua, không ai đau thay được.

Giang tổng nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, nàng nhìn con trai đau đến mức sắp cào rách khăn trải giường, tâm trạng cực kỳ nôn nóng:

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn...Phải sinh thật ư? Còn chưa đủ mười tháng mà!”

Con người mang thai chín tháng mười ngày, nhưng chủng tộc của tam tỷ chưa chắc đã giống như con người, các chị em của tam tỷ đều đã đến, xem ra hôm nay là ngày sinh.

Ta quay đầu nhìn Trình Tinh Hà, kết quả đã thấy hắn chui đầu vào đống đồ ăn vặt mà chị em tam tỷ đưa đến đánh chén từ bao giờ.

Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à? Nước sôi luôn luôn nóng, còn ngươi thì lúc nào cũng đói.

Ta kéo hắn ra:

“Chảy máu mũi mà còn ăn nữa, không sợ ăn cho chết luôn à.”

Trình Tinh Hà tỏ vẻ bất đắc dĩ:

“Là do vào thu thời tiết hanh khô, không phải tại ta mà...Này, ngươi nghĩ ra cách gì chưa, chỉ sợ tam tỷ không phải hạng dễ đối phó. Nếu thật sự không khuyên được Giang tổng thì cứ để hắn sinh đi, dù sao cũng là thân thích.”

Thân thích cái đầu ngươi ấy.

Nhưng mà lạ thật, nếu nàng thật sự là tiên linh thì nhà họ Lưu có tài đức gì mà có thể mời nàng đối phó cậu ấm?

Với tình hình hiện nay, Thất Tinh Long Tuyền không đối phó được tam tỷ, xem ra chỉ có một thứ có tác dụng.

Đó chính là thứ đã làm nàng bị thương.

Nhưng rốt cuộc là cái gì?

Đúng lúc này, thư ký bông lảo đảo chạy vào:

“Giang tổng, nhà họ Lưu ở đối diện xảy ra chuyện rồi!”

Giang tổng cau mày, nàng oán hận nghiến răng nghiến lợi:

“Được lắm, ta còn chưa tìm nhà đó tính sổ mà họ đã gặp báo ứng rồi à? Ai chết?”

Thư ký vội lắc đầu:

“Không phải, không phải, không có người chết.”

Giang tổng vô cùng thất vọng:

“Vậy ngươi gào ầm ĩ lên làm gì, không thấy ở đây đang bận à? Đi ra chỗ khác đi.”

Thư ký vội nói:

“Nhưng cũng không phải chuyện tốt, ta cảm thấy ngài biết có lẽ sẽ vui hơn. Đồ gia truyền nhà họ Lưu mất rồi.”

Ta dựng lỗ tai nghe ngóng:

“Đồ gia truyền?”

Thư ký gật đầu:

“Ngoài cửa đang náo nhiệt lắm!”

Ta suy nghĩ một lát rồi theo ra ngoài.

Giang tổng nghĩ chuyện nhà mình do nhà họ Lưu hãm hại, kiểu gì cũng phải đi xem, để mà cười vào mặt họ, vì thế cũng đi ra với bọn ta.

Quả nhiên, nhà đối diện vô cùng ầm ĩ, Tóc Đuôi Ngựa đang gào khóc ở bậc thềm, tóc tai bù xù, mặt đỏ bừng như con cá vàng, cơ thể co giật liên tục, mãnh hổ rơi lệ.

Mặt của mấy nhân viên an ninh đứng xung quanh cũng đỏ hết cả lên, nhưng hình như mặt họ đỏ do bị đánh, không chỉ đỏ mà còn sưng vù.

Bình Luận (0)
Comment