Chương 627: Dấu Hiệu Tốt
Tóc Đuôi Ngựa vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào nhóm nhân viên an ninh và mắng:
“Một đám ăn không ngồi rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì, nếu không tìm lại được Sư Tử Phiên Thiên Ấn thì các ngươi cũng đừng trở lại nữa!”
Nhân viên an ninh nghe thấy thế thì như được đại xá, lập tức chạy mất dạng.
Họ còn vừa chạy vừa trao đổi:
“Chúng ta gặp may rồi, cứ về muộn thôi.”
“Tội nghiệp lão Ngô và những người khác, làm việc trong nhà cũng khổ quá.”
“Nhưng mà lạ thật đấy, Sư Tử Phiên Thiên Ấn ở trong tủ mà, rốt cuộc mất kiểu gì được?”
Thư ký nói cho bọn ta biết, hắn đi hỏi nghe ngóng được, vốn dĩ Sư Tử Phiên Thiên Ấn được đặt trong tàng bảo các của nhà họ, được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả báu vật trong phim Nhiệm Vụ Bất Khả Thi, nhưng không biết tại sao tối nay lại bị đánh mất, lạ hơn nữa là camera, cửa sổ, thậm chí các biện pháp an ninh đều không có bất kỳ dấu vết gì, cứ như món đồ đó bốc hơi trong không khí vậy.
Giang tổng nghe xong thì hai mắt sáng lên, nàng hả giận lắm, thấp giọng nói:
“Đáng đời.”
Thì ra, nghe đồn rằng tổ tiên của nhà họ Lưu thời trẻ rất nghèo, có một lần đi thi thì đi ngang qua một ngọn núi hoang vắng, nơi ấy đang gặp thiên tai, một bà lão ôm một đứa trẻ còn quấn tã sắp chết đói bên vệ đường, bà lão chìa tay ra nhưng bao nhiêu người đi qua cũng không cho bà nổi một chiếc bánh bao chay.
Tổ tiên nhà họ Lưu thương xót, bèn đưa lương khô của mình cho bà lão ăn.
Bà lão ăn ngấu nghiến, ăn xong thì đưa đứa bé cho vị tổ tiên ấy:
“Ta không có gì để báo đáp, đành phó thác nó cho ngươi.”
Tổ tiên nhà họ Lưu nói như thế sao được, ta cho ngươi ăn không phải vì muốn ngươi báo đáp, hơn nữa ta chỉ là một thư sinh, làm sao có thể nuôi được một đứa trẻ.
Nhưng hắn ngẩng đầu lên thì bà lão đã biến mất.
Tổ tiên nhà họ Lưu kinh hãi, lại nhìn xem đứa bé thì nó cũng không cánh mà bay, chỉ có một con dấu nho nhỏ nằm trong bọc vải, trên con dấu khắc hình một con sư tử, tư thế của nó giống hệt đứa bé.
Có người thạo nghề, nói có lẽ hắn làm việc thiện khiến trời đất cảm động, thần tiên hiển linh tặng hắn bảo vật, bảo hắn cất giữ cẩn thận, chưa biết chừng sẽ mang lại may mắn.
Tổ tiên cất con dấu đi, hắn cũng cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, thế là ấp ủ hoài bão đi thi, kết quả chỉ chênh một bậc, thi trượt.
Hắn vô cùng khổ sở, quên bẫng chuyện con dấu, nói mình học hành vất vả, cuối cùng lại rơi vào kết cục này, hắn thấy hổ thẹn với hương thân phụ lão, không còn mặt mũi nào trở về quê nhà, đang định nhảy sông tự vẫn thì bỗng nhiên có cảm giác như mình bị bọc quần áo kéo lại, không rơi xuống sống.
Ngay sau đó có người gióng trống khua chiêng đến báo tin, có người gian lận trong trường thi bị bắt được, bị hủy tư cách thi, hắn thuận lợi bổ sung vị trí trống, hơn nữa văn chương được giám khảo tán thưởng, lần lượt được tiến cử, từ đó trở nên nổi bật.
Tổ tiên nhà họ Lưu thay đổi số phận của gia tộc, nhà họ Lưu bắt đầu trở nên hưng thịnh. Tục ngữ có câu “không ai giàu ba họ”, thế mà những năm qua nhà họ Lưu luôn gặp dữ hóa lành, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể chuyển nguy thành an, họ phồn vinh gần một thế kỷ, đến nay vẫn là danh gia vọng tộc hàng đầu.
Có người đồn thổi, Sư Tử Phiên Thiên Ấn là báu vật thần kỳ có thể xoay chuyển vận mệnh, có lẽ Sơn Thần ở vùng đất ấy đưa cho nhà họ Lưu, thế nên nhà họ Lưu cho rằng Sư Tử Phiên Thiên Ấn có thể đem lại may mắn, truyền từ đời này sang đời khác, nếu đánh mất thì là tội lỗi đại nghịch bất đạo, sau khi chết không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.
Giang tổng nói đến đây thì vô cùng vui vẻ:
“Trước đây nàng còn khoe nhà mình có Sư Tử Phiên Thiên Ấn, không có gì không làm được, xem ra ông trời cũng chướng mắt việc làm thất đức của nhà họ, cho nên lấy về rồi.”
Trình Tinh Hà và ta nhìn nhau, hai bọn ta hiểu cả rồi.
Trước đó tam tỷ nói mình bị thương vì một món bảo bối, hiển nhiên Sư Tử Phiên Thiên Ấn nhất định đã bị nàng lấy đi!
Theo truyền thuyết, hồ tiên có năng lực di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ. Nghe nói, hồ tiên gả con gái hoặc mừng thọ thì sẽ lấy đồ dùng bằng vàng bạc của nhà giàu để dùng, sau khi dùng xong sẽ trả về chỗ cũ. Trong lúc di chuyển đồ đạc qua lại, hòm chưa hề bị mở ra, ổ khóa vẫn còn phủ bụi y nguyên.
Trình Tinh Hà nói nhỏ:
“Không phải tam tỷ được nhà họ mời về để trừng phạt cậu ấm à? Sao lại thế này, lục đục nội bộ à?”
Ta cũng muốn biết.
Tóc Đuôi Ngựa nhìn thấy bọn ta lại đây hóng hớt thì cực kỳ tức giận, nàng lau nước mắt nước mũi trên mặt rồi chạy về phía này, còn mắng:
“Nhìn cái gì, về nhà nhìn mẹ ngươi đi!”
Giang tổng cười:
“Mẹ của ta lớn tuổi rồi, nào có đẹp ?”