Chương 634: Lý Đại Sư
Chỉ là không ngờ ở bên trong tàng bảo các Lưu gia có một cái pho tượng Thủy Thần đầy sát khí trấn giữ. Pho tượng ấy lợi hại vô cùng, dù là nàng cũng không cách nào thuận lợi lấy đi ấn sư tử phiên thiến.
Khoảng thời gian ấy nàng cứ ở lại Lưu gia tìm cơ hội lấy ấn sư tử phiên thiến. Thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đi xem tình hình mang thai của công tử ca, còn đưa đồ ăn của Lưu gia cho công tử ca.
Vậy nên công tử ca mới hiểu lầm rằng Tam tỷ là Hồ tiên Lưu gia mời về để đối phó mình.
Thấy ngày kia sắp đến, Tam tỷ vẫn chưa trộm được ấn sư tử phiên thiến nên ngày càng cuống cuồng, đánh phải liều mạng xông vào tàng bảo các Lưu gia, muốn trộm ấn sư tử phiên thiến nhưng lại bị pho tượng Thủy Thần đầy sát khí làm bị thương.
Nơi ấn sư tử phiên thiến rơi xuống vừa khéo là cái giếng thần, nàng không xuống được, cũng không thể vớt lên.
Trừ ngày mười lăm, lúc báo cáo công việc trên miếu thành hoàng thì giếng thần mới rời khỏi cái giếng kia.
Vậy nên nàng đến chỗ công tử ca trước, muốn chờ ngày mười lăm để đi mò ấn sư tử phiên thiến.
Ai biết có phải trùng hợp hay không, lại nhìn thấy người đi ra từ tử.
Nàng đột nhiên nhớ ra, chẳng lẽ người đại quý là chỉ người đi ra từ cái tủ lớn ư?
Lúc ấy trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, còn thể không sợ sao, chẳng bao lâu nữa là có thể mò được ấn sư tử phiên thiến rồi.
Kết quả sau cùng thì ai ai cũng biết. Hết sức tính toán nhưng cơ duyên xảo hợp, cái ấn sư tử phiên thiến kia lại rơi vào trong tay chúng ta, mà bởi vì ta là “người đại quý” mà pho tượng Thủy Thần mời tới nên Tam tỷ đã đánh mất cái đuôi mang tiên linh khí kia.
Nói đến đây, Tam tỷ lại khóc:
“Cuối cùng vẫn là dã tràng xe cát biển Đông…”
Câu chuyện của Tam tỷ đã cho thấy một điều. Mọi thứ đã có vận mệnh của nó, không ai thoát được, cho dù bày mưu tính kế cũng không thể thay đổi được.
Hôi Bách Thương nghe xong chỉ thở dài, vẻ mặt bầu bí thương nhau.
Mà Trình Tinh Hà đã nóng mắt từ lâu, lập tức hỏi nàng:
“Vậy cái đuôi Cửu Vĩ Hồ bị chém đứt của ngươi đã rơi đâu rồi?”
Sau ta lại chẳng hiểu lòng hắn chứ, hắn chỉ cảm thấy cái đuôi kia đáng tiền mà thôi.
Lời này đâm vào nỗi đau của Tam tỷ, Tam tỷ ôm khuôn mặt nhỏ nhất của mình, cũng không chịu trả lời hắn.
Chuyện cái đuôi ta cũng chẳng quan tâm, chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, ta vội hỏi:
“Vậy người nhờ ngươi làm công tử ca mang thai kia là ai?”
Tam tỷ nghe xong, chớp chớp mắt, hất cằm về phía tàng cây:
“Ở đây này.”
Ta lấy làm kinh hãi, người kia đang ở đây ư?
Vì vậy ta lập tức cúi đầu nhìn về phía Tam tỷ chỉ, vừa nhìn ta đã biết đó là ai.
Nhưng mà ta không hiểu vì sao người nọ lại làm vậy?
Lúc này Giang tổng đang hấp hối, Cao Mã Vĩ lập tức chạy lén qua xem công tử ca, nhìn thấy bộ dạng của công tử ca thì cười ngã nghiêng ngã ngửa, liên tục nói là báo ứng. Giang tổng phát hiện thì tức giận đứng dậy ngăn Cao Mã Vĩ.
Hai người đẹp đứng cạnh nhau, xung quanh sặc mùi mưa đạn.
Chỉ có một người bịt tai không thèm nghe Giang tổng và Cao Mã Vĩ, chỉ nhìn chằm chằm khe cửa, nhìn công tử ca đang kêu rên không ngừng.
Từ lúc hắn xuất hiện với thân phận là cái công cụ hình người nên chúng ta cũng không chú ý nhiều, nhưng bây giờ đã rõ, hắn là người ủy thác cho Đại Ly Tử.
Thư ký.
Ta trượt xuống khỏi cây, đi qua Giang tổng và Cao Mã Vĩ, tay khoác lên bả vai thư ký.
Trái tim thư kí đều đặt trên người công tử ca, cắn răng thật chặt, hiển nhiên đang căng thẳng. Đột nhiên bả vai bị ta ôm lấy nên giật mình một cái, hất tay ta ra theo phản xạ.
Nhưng mà ta cũng dùng tức, tay như dính trên bả vai hắn vậy, hắn không hất ra được.
Hắn quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt không chút tập trung, hiển nhiên đang lo lắng. Nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, nói:
“À, thì ra là Lý đại sư. Chuyện này, thiếu gia nhà chúng ta khiến người lo lắng rồi, người nhanh nghĩ cách đi…”
Nói như thế nhưng ánh mắt hắn ngày càng trống rỗng, lúc này mới nhận ra Giang tổng và Cao Mã Vĩ tóc tai bù xù như hai nữ quỷ, nhanh chóng đến can ngăn:
“Ôi chao, Giang tổng, ngài đây là…”
Tay ta siết chặt nhưng mà vẫn cười với hắn ta:
“Ngươi đang lo thiếu gia nhà ngươi không sinh được hay là lo thiếu gia sinh được đây?”
Thư ký sửng sốt, bắt đầu nở nụ cười giả tạo theo phản xạ:
“Lý đại sư, người có ý gì thế?”
Ta đáp:
“Không phải ngươi mong thiếu gia nhà ngươi chịu đủ nỗi đau sinh nở sao? Ngươi hài lòng với tình hình bây giờ chưa?”
Vừa nghe ta nói, Giang tổng và Cao Mã Vĩ lập tức dừng lại, đồng thành hỏi:
“Là sao?”
Mặt thư ký lập tức trắng bệch, sau đó dường như nhớ ra được gì đó, quay đầu nhìn Tam tỷ trên cây, trong ánh mắt đầy căm hận.