Chương 636: Lũ Không Tim Không Phổi
Nhưng người yêu vào lại mù quáng, huống chi em gái đã khổ cả đời, nàng ngây thơ cho rằng công tử ca sẽ quay đầu vì nàng.
Thư ký đã quỳ xuống cầu xin công tử ca buông tha em gái, nhưng mà công tử ca lại nổi giận quát ngươi là thá gì, liên quan gì đến ngươi chứ? Ta cũng chẳng cưới nàng, đều là người trẻ tuổi mà thôi, chơi đùa chút thì sao chứ?
Thư ký hận không thể giết chết công tử ra, đúng lúc đó em gái lại mang thai.
Dĩ nhiên sau khi công tử ca nghe nói thế thì mất hết hứng thú, lập tức đá em gái, lạnh lùng nói không biết đứa nhỏ nào cả.
Em gái không chấp nhận được. Đây là mối tình đầu của nàng, nàng không tin công tử ca biết chuyện lại không thèm quan tâm.
Mặc kệ công tử ca thuyết phục thế nào, em gái kiên quyết muốn sinh đứa bé ra. Nàng cảm thấy nếu công tử ca nhìn thấy đứa bé thì sẽ nhận lại hai mẹ con nàng.
Lòng thư ký đau như cắt nhưng lại không còn cách nào, lúc sắp sinh thì cuống rốn quấn cổ, xuất huyết, đứa nhỏ chết. Em gái chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, xin ca ca nói công tử ca đến đó một lát.
Thư ký như phát điên, cầu xin công tử ca đi thăm nàng, nhưng mà công tử ca lại lạnh lùng nói mấy người nghèo nàn như các ngươi không biết phấn đấu đi lên, chỉ biết lừa gạt mấy người giàu như bọn ta, ta đã thấy nhiều rồi. Đúng là đám đỉa hút máu.
Chết thì càng sạch chứ sao, đứa bé kia có máu nghèo hèn kiết xác, không phải khiến ta mất mặt sao? Hai người này chết đúng là tổ tông phù hộ.
Thư ký đã quên mất mình về bệnh viện như thế nào, chỉ thấy em gái nằm trên giường đã biến thành một cái khác.
Em gái mình coi như báu vật lại bị người khác xem như cái giày rách.
Thư ký thề dù phải trả giá cỡ nào, dù phải chết cũng phải trả thù cho em gái.
Hắn không chỉ ghét tên công tử, mà còn ghét cả Giang tổng.
Nếu không phải vì Giang tổng, trên đời làm sao lại có sự tồn tại loại người như tên công tử cơ chứ?
Hắn muốn cả nhà Giang tổng đoạn tử tuyệt tôn, không một ai có thể trốn thoát.
Trình Tinh Hà thở dài, lắc đầu một lúc lâu, Hôi Bách Thương bĩu môi nói:
"Thư ký này trông có vẻ là là người ốm yếu, trông hơi già....không hợp với phong thái của ta."
Nghe đến đây, Giang tổng cảm thấy khó thở, nhìn chằm chằm tên công tử: "Những gì thư ký nói đều là thật sao?"
Tuy tên công tử đuối lý nhưng vẫn còn cứng mồm cứng miệng:
"Chuyện này có thể trách ta hay sao? Ta vốn là chỉ muốn chơi qua đường rồi thôi, ai mà biết được nàng còn muốn mang thai cơ chứ? Nàng mộng tưởng hão huyền, muốn gả vào một gia đình giàu có, làm một thân tầm gửi ăn sung mặc sướng đến cuối đời, đây chẳng phải là đang nằm mơ à? Nàng cho rằng bọn ta đều là một lũ ngu chỉ được cái nhiều tiền thôi hay sao...."
Giang tổng bất ngờ lao tới, “chát” một cái, tát tên công tử tới mức muốn nổ đom đóm mắt.
Tên công tử lớn tới từng tuổi này, có lẽ chưa từng bị đánh bao giờ, cho nên xém chút nữa là ngất lịm, nhìn chằm chằm Giang tổng, mãi tới khi mặt sưng vù lên mới sực tỉnh:
"Ngươi....ngươi đánh ta?"
Giang tổng lại tát thêm một cái nữa:
“Ta không đánh chết được cái tên súc sinh như ngươi, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì phải đào lỗ…”
Đúng vậy, hắn là con của ai, máu trên người hắn đang chảy từ ai cơ chứ.
Giang tổng là mẹ đơn thân, lẽ nào chưa từng trải qua khó khăn như thế này hay sao?
Không ai có thể đoán được điều đó.
Ta chợt nhớ đến người cha khốn nạn của mình.
Hắn là người như thế nào? Trên người ta có điểm gì được thừa hưởng từ hắn đây?
Nhưng ta thu hồi tâm trí lại ngay lập tức...dù cho hắn có phải là Lý Mậu Xương hay không thì cũng không phải là việc mà ta có thể tò mò.
Những điều còn lại có thể đoán được, thư ký biết Cao Mã Vĩ và Giang tổng không hợp nhau, chuyện xung khắc mang đến vận rủi cho nhau cũng là do một tay hắn sắp đặt, còn cái người muốn làm kẻ thứ ba kia cũng là do chính tay hắn dẫn dắt...ngoài một người hết sức tin tưởng hắn như Giang tổng ra thì không còn người khác có thể đạt được điều kiện này.
Hắn tìm được Tam tỷ, từ đó cũng dễ dàng đoán ra được cũng chính hắn là người đã đưa ra yêu cầu như vậy với Tam tỷ, hắn muốn tên công tử tự mình gánh chịu hết thảy tội lỗi mà mình đã phải nếm trải khi em gái vẫn còn sống.
Sau khi đánh con xong, Giang tổng chợt nhớ ra điều gì đó, trên mặt nước mắt rơi giàn giụa.
Tên công tử nhìn Giang tổng đang khóc, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:
"Người ngươi đánh là ta, chịu đau cũng là ta, ngươi khóc cái gì mà khóc?"
Giang tổng hận sắt không thành thép nói:
“Ngươi giống y chang cha ngươi...đều là một lũ không tim không phổi!"
Thư ký nhìn chằm chằm bụng của tên công tử, đột nhiên cười ha hả, vừa cười vừa chảy nước mắt.
Có lẽ là hắn cũng đang nghĩ, trả thù một tên không tim không phổi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Ta hỏi hắn:
“Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, là ai đã dạy cho ngươi những điều này?”