Chương 637: Con Của Ta
Thư ký chỉ là một người bình thường, càng không có ánh sáng công đức, lấy đâu ra nhiều kiến thức trong giới như vậy được chứ? Chắc chắn phải có ai đó đứng đằng sau chỉ bảo.
Sắc mặt của thư ký hơi thay đổi, rõ ràng có chút cố chấp:
"Không có ai cả, mọi chuyện đều là do một mình ta tự mày mò tìm hiểu."
Ngươi tự mày mò ở đâu mà tìm ra được một người thứ ba đê tiện như vậy chứ, chuyện này nghe còn có thể chấp nhận được, nhưng ngươi tự mày mò làm sao mà có thể mò đến tận chuyện của Tam tỷ đây?
Nhưng có lẽ thư ký đã giao hẹn với người đứng sau từ trước, mồm miệng giữ kín như bưng, không thể cạy ra được nửa chữ, cứ như thế mà nhìn chằm chằm tên công tử, vẻ mặt cười như không cười.
Tên công tử nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì vô cùng tức giận, nhưng vừa mới định mở miệng thì hắn đột nhiên ôm bụng kêu lên:
"Đau....Bụng của ta đau quá..."
Lần này hắn không hề nói dối. Bọn ta cũng có thể thấy được bụng của hắn bắt đầu phồng ra rồi lại xẹp lại ngày càng rõ ràng hơn, giống như có thứ gì đó bên trong đang giãy giụa muốn chui ra ngoài.
Tên công tử vừa rên rỉ vừa gào lên với Giang tổng:
"Ngươi đúng thật là đến tuổi mãn kinh rồi, sao lại có thể giúp người khác đánh con trai mình chứ? Bụng của ta đã bị hắn làm cho thành ra thế này, bây giờ phải làm sao đây?"
Mặc dù Giang tổng cực kỳ căm ghét con trai làm ra chuyện vô nhân tính, nhưng lúc này tính mạng của con trai lại quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, vì vậy liền lập tức túm lấy ta nói:
“Đại sư, ta cầu xin ngươi hãy cứu lấy con trai của ta…”
Gương mặt của Tam tỷ cũng đang nhìn chằm chằm vào cái bụng này.
Ta quan sát khuôn mặt của tên công tử kỹ hơn rồi trả lời:
"Cố chịu đi.”
Quả báo mà hắn phải gánh chịu vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Tên công tử nghe xong liền lớn giọng mắng ta:
“Tại sao chính ngươi không lại đây mà chịu đi?”
Dựa vào cái gì mà ta phải chịu chứ? Ta không giống như ngươi, làm ra những chuyện khốn nạn như vậy.
Trình Tinh Hà từ từ xé miếng que cay Vệ Long lớn:
"Đáng đời."
Hôi Bách Thương cũng gật đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm - chuyện này giống như đúc với những gì mà hắn đã làm trước đây.
Quả nhiên, tên công tử đau đớn rống lên một tiếng, đau như đứt từng đoạn ruột như vậy, đột nhiên hắn không chịu nổi:
"Nếu như đau như thế này, chi bằng ta cứ chết quách đi cho xong!"
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu muốn đập vào tường.
Giang tổng nhìn thấy cảnh này liền vội lao đến ngăn con trai mình lại, nhưng lúc này, bụng của tên công tử bất ngờ đập mạnh vào góc giường.
Tên công tử lại hét lên thêm một tiếng nữa rồi nằm vật trên mặt đất không nhúc nhích.
Giang tổng sợ đến mức bất chấp tất cả mà vội ôm lấy con trai mình:
"Dương Dương....Dương Dương mau nhìn mẹ của ngươi này, ngươi đừng chết mà..."
Hắn không chết - ngọn đèn sinh mệnh vẫn còn sáng một nửa, nhưng đứa bé trong bụng hắn không ngừng tỏa ra khí đen, dường như đã không còn hô hấp nữa.
Ta trả lời:
“Hắn không chết được đâu.”
Tất cả là nhờ vào những việc từ thiện mà bình thường Giang tổng vẫn hay làm, cái tên tên công tử phá gia chi tử này còn có thể sống sót hoàn toàn là vì công đức của mẹ hắn – số phận đã định sẵn là Giang tổng sẽ không mất đi đứa trai.
Nàng không đáng để phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn người kia thì chắc chắn phải chịu cảnh này.
Tam tỷ cũng ở bên ngoài khóc rống:
"Con của ta....Con của ta..."
Trong lòng ta hiểu được rõ ràng như có gương soi, thuật pháp này cũng là do Tam tỷ ỷ vào đuôi hồ ly trời sinh mà làm ra, hiện tại nàng cũng đã không còn đuôi hồ ly trời sinh nữa rồi, cũng như không thể tiếp tục thực hiện thuật pháp này được nữa.
Bào thai quỷ đó không giữ được rồi.
Thư ký nhìn chằm chằm tên công tử, lẩm bẩm nói:
"Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì cơ chứ?"
Hắn đột nhiên đứng dậy, túm lấy ta:
"Các người là một đám người ăn cơm âm dương, không phải đều nói người sẽ có nhân quả báo ứng hay sao? Hắn hại em gái ta một xác hai mạng, dựa vào đâu mà không phải nhận quả báo cơ chứ? Hay là....vì các ngươi cầm tiền của bọn chúng rồi nên giúp những tên nhà giàu như bọn chúng đi cửa sau hả? Các ngươi chỉ biết đến tiền thôi hay sao?"
Những chuyện như thế này rất khó để giải thích rõ ràng với một người bình thường, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để nói rõ rằng mặc dù con trai của Giang tổng đã làm hại đến nhiều người, nhưng bản thân Giang tổng lại cứu được nhiều người hơn.
Đồng thời, cái tên tên công tử này không chết, là vì số trời đã định sẵn Giang tổng sẽ không mất đi con trai, nhưng sau khi Giang tổng đã trăm tuổi rồi thì như thế nào? Không một ai có thể nói trước được, lúc đó cái tên tên công tử này sẽ ra sao.