Chương 638: Rộng Lượng
Có rất nhiều người không tin vào nhân quả báo ứng, nói rằng họ đã nhìn thấy một số kẻ ác làm nhiều điều xấu mà vẫn có thể sống tốt, ta chỉ có thể nói rằng, nếu ngươi chưa nhìn thấy thì không có nghĩa là không có quả báo—đôi khi quả báo xảy ra những lúc ngươi không thể ngờ đến nhất.
Thư ký lâm vào trầm mặc một hồi lâu rồi ngồi thụp xuống đất, đột nhiên bật cười nói:
"Vậy thì tốt quá rồi....Ta sẽ chờ, ta phải chống mắt lên coi..."
Lúc này, Giang tổng chạy lại đỡ lấy ta, chỉ vào con trai của nàng rồi nói:
"Đại sư, nhưng mà bụng của con trai ta..."
Đúng vậy, mặc dù bào thai quỷ chết yểu, tà khí cũng không bay ra, nhưng bào thai quỷ vẫn còn tồn tại trong bụng của hắn.
Ta trả lời:
“Ta phải tìm một chuyên gia để có thể giải quyết vấn đề này.”
Tất nhiên là tà bệnh chỉ có thể để cho quỷ y chữa khỏi.
Giang tổng nghe xong bèn vội đón Bạch Hoắc Hương tới, sau khi Bạch Hoắc Hương tới, nhìn bụng của hắn rồi đáp:
“Dễ thôi, chỉ cần đẩy tà khí ra ngoài, để ta phối đại hoàng, phấn của tuyết hồ điệp, còn có..."
Mà tên công tử sau khi vết sẹo lành lại liền quên mất đau đớn, nhìn chằm chằm gương mặt sinh đẹp của Bạch Hoắc Hương, một tay sờ tay của Bạch Hoắc Hương, liếm môi:
"Ngươi là Trung y sao? Vậy ngươi có mát xa không? Loại tinh dầu thoa lên da…”
Vừa nói, hắn vừa nắm tay Bạch Hoắc Hương, kéo xuống chạm vào da mình.
Bọn ta ai nấy đều biết rõ ràng tính tình của Bạch Hoắc Hương, ta và Trình Tinh Hà liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ hả hê.
Quả nhiên, tên công tử hét lên một tiếng, ta nhìn thấy trên bụng của tên công tử cắm một cây kim châm.
Mà vẻ mặt của Bạch Hoắc Hương vô cùng lạnh lùng nói:
"Không cần phải kê đơn nữa, ta cảm thấy tà khí trên người hắn tích lũy quá nhiều, thôi thì dùng phương pháp thạch châm đi, mang kim bạc với than đỏ tới đây."
"Than đỏ sao?”
Tên công tử trở nên lo lắng:
"Mang than tới để làm cái gì? Giác hơi sao?"
Bạch Hoắc Hương mỉm cười:
"Cũng không khác nhau lắm."
Nụ cười này suýt chút nữa đã làm cho trái tim của tên công tử tan chảy thành vũng nước, hắn không ngờ rằng, dùng than củi là để nung nóng cây kim dày, đâm thủng làn da mỏng manh cùng cái bụng yếu đuối của hắn. Kiếp nạn này của hắn thật là sống không bằng chết.
Theo tiếng hét của tên công tử, căn phòng tràn ngập mùi da heo nướng, Trình Tinh Hà thiếu điều chảy nước miếng:
“Khi nào thì chúng ta mới đi ăn thịt nướng đây?”
Giang tổng đau khổ khóc lóc, ta cũng rơi nước mắt, khói bốc ra từ bếp than xông thẳng vào mắt, cay đến không thể mở nổi mắt.
Ta đi ra sân hít thở không khí trong lành, khi nhìn lên thì thấy Tam tỷ vẫn còn nằm trên cành cây.
Điều này khiến ta cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì vậy ta hỏi nàng:
"Con báo lớn như ngươi đang muốn tiễn đưa chú rể nhỏ của mình sao?"
Tam tỷ lườm ta rồi rống lên:
"Nhảm nhí, ta....ta..."
Ta có thể nhận ra rằng Tam tỷ ồn ào nãy giờ là do không leo xuống được - chân tay của nàng ngắn, bụng lại to, nếu hấp tấp leo xuống thì chắc chắn sẽ bị ngã.
Ta trèo lên cây rồi bế nàng xuống.
Tam tỷ nhìn ta chằm chằm, có chút bối rối:
“Ngươi...ngươi muốn xử lý ta như thế nào?”
Ta đáp:
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện thôi.”
Tam tỷ lập tức trở nên cảnh giác:
“Ta biết ngay mà, vô sự hiến ân cần, nếu không phải là tặc thì cũng là cướp!"
Ngươi nói coi, ta còn có thể làm tặc hay trộm cướp được cái gì từ trên người một con báo lớn như ngươi sao hả?
Ta lại hỏi nàng:
“Dù sao thì ngươi cũng là tiên gia, cái tên thư ký kia làm sao mà tìm được ngươi vậy?”
Chắc chắn phải có một người làm trung gian, hình như lại rất quen thuộc với nhà họ Giang, nhà họ Lưu, thư ký và cả Tam tỷ nữa.
Con báo lớn do dự một lúc, rồi mới bất đắc dĩ nói:
“Ta cũng không quen người đó, tất cả những gì ta biết là - hình như hắn cũng là người của nhà họ Giang.”
Người nhà họ Giang sao?
Đột nhiên ta nhận ra được, đúng rồi, nhà họ Giang....Giang Qua Tử, Giang Thần, họ không phải đều mang họ Giang sao?
Có lẽ nào...họ là người cùng một nhà ư?
Ta còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, Tam tỷ đột nhiên nhảy ra từ trong ngực ta:
"Núi xanh còn giữ lại được, lo gì không có củi đốt chứ, chúng ta sẽ còn có dịp gặp lại nhau! Đến lúc đó thì, haha...."
Đây coi như là kết thù rồi sao?
Hôi Bách Thương vô cùng bất mãn:
"Thủy thần đại nhân, bọn ta còn có thể để cho một con báo lớn đè đầu cưỡi cổ hay sao? Ngươi cứ đợi ở đây, ta phải đuổi kịp bắt nàng về, rồi chúng ta cùng đi ăn lẩu!"
Ta xua tay nói thôi bỏ đi, từ nay về sau nàng cũng không còn có cơ hội biến thành người được nữa, cứ để cho nàng chửi cho sướng miệng đi.
Hôi Bách Thương thở dài:
“Thủy Thần đại nhân thật là rộng lượng, những người làm nên việc lớn đúng là không giống người thường.”
Không phải, là do ta lười và thấy phiền phức thôi.
Lúc này, ta chợt phát hiện đằng sau cái cây có một thứ gì đó – nó khá to, còn có màu trắng nữa!