Chương 639: Mãn Tự Kim Bạc
Hôi Bách Thương không thấy nó, cảm thấy ở nơi này cũng không có ích lợi gì, chắp tay với ta, nói buổi chiều đứa nhỏ muốn uống trà sữa nên hắn phải đi xếp hàng.
Ta còn chưa kịp nói lời tạm biệt với hắn, bóng dáng màu xám tro của hắn đã biến mất nhanh như chớp.
Ta bèn đi về phía thứ kia...Quả nhiên, thứ đó mềm mại và đẹp đẽ, khi ta cầm trong tay, lập tức cảm thấy nó không giống như một đồ vật trên nhân gian.
Lại lấy tay sờ vào một cái, càng không cần phải nói, giống như lần áp chế Thất Tinh Long Tuyền ngày hôm đó, thứ này có tiên linh khí!
Cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng là bị pho tượng Thủy Thần phá hủy, nhưng nghĩ cũng đúng, đây chính là đồ có tiên linh khí, không thể dễ dàng bị hư hỏng như vậy.
Pho tượng Thủy Thần cũng chỉ là chém nó xuống từ trên người Tam tỷ mà thôi.
Kỳ quái, tại sao Tam tỷ không nhặt lên lần nữa?
Mà lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy, trên người mình có một thứ mơ hồ sáng lên một chút.
Ta sờ một cái, trái lại có chút ngạc nhiên...Mãn Tự Kim Bạc!
Lần cuối cùng ta gặp A Mãn vẫn là lần Tiêu Tương xảy ra chuyện, sau đó ta vào cục Chu Tước, vốn định tìm nàng để nhờ giúp đỡ, nhưng nàng không đi ra.
Ta vẫn cho rằng nàng đang tức giận vì chuyện gì đó, hoặc là cục Chu Tước có thứ gì đó khiến cho nàng kiêng kỵ, nên vẫn không gọi nàng, hiện tại Mãn Tự Kim Bạc sáng lên. Chẳng lẽ có chuyện gì?
Tôi ngay lập tức chạm vào Kim Bạc:
"A Mãn."
Mùi thuốc thơm phức, ngào ngạt kia lập tức ngưng tụ sau lưng ta, giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên:
"Cô gia...đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi, vừa trở về là muốn gặp ngươi, ngươi có nhớ ta không?”
Mùi thuốc của nàng, không giống với mùi hương của Bạch Hoắc Huơng...mùi hương của Bạch Hoắc Huơng giống như hương gỗ, trang trọng không nói nên lời, mà mùi hương của A Mãn lại ngọt ngào, giống như có sinh mệnh lực phóng khoáng của thực vật tràn ngập sức sống.
Điều này làm cho tai ta nóng lên, nhưng khi ta nghĩ lại, nàng vừa trở lại? Nàng đã đi đâu?
Không đợi ta hỏi, đôi mắt đẹp của nàng lại nhìn về phía cái đuôi Thiên Hồ kia, dường như vô cùng kinh ngạc:
"Cái này ở đâu ra?”
Ta kể lại sự việc một lần, nàng cầm lấy cái đuôi Thiên Hồ, vô cùng hoài niệm, lẩm bẩm nói:
"Đã lâu không gặp..."
Ta lập tức trợn to hai mắt:
"Không nên, cái này là của ngươi..."
Nghe nói trước kia A Mãn ở vị trí cao hơn, bởi vì chuyện nào đó mà bị giáng chức, mới trở thành Sơn thần của núi Hồ Cô, lại kết hợp với chuyện Thiên Hồ bị thiên lôi hành kiếp kia...
Đầu tiên A Mãn hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
"Nguyên thân của ta cũng không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà là..."
Nói đến đây, dường như A Mãn cố kỵ điều gì đó bèn thay đổi lời nói:
"Tuy nhiên, ta và Cửu Vĩ Thiên Hồ này là người quen biết cũ.”
Ta bèn hỏi nàng, hiện tại Cửu Vĩ Thiên Hồ ở đâu? Nếu không đưa cái này về cho người ta, coi như là một việc công đức.
Nhưng A Mãn lắc đầu, nhận lấy cái đuôi màu trắng kia, rất hoài niệm nói:
"Từ khi chúng ta cùng nhau bị giáng chức đã không có tin tức gì của nó, không nghĩ rằng, sau khi nó hạ giới còn bị mất một cái đuôi.”
Nàng và Cửu Vĩ Thiên Hồ bị giáng chức vì cùng một chuyện?
Ta không nhịn được hỏi:
"Các ngươi rốt cuộc đã làm gì mà để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?"
Ta còn nhớ, lúc Đại Ly Tử nói về con Thiên Hồ kia, có nói lúc nó hành kiếp giống như đang bảo vệ một cái gì đó.
A Mãn có chút thất thần trong nháy mắt, sau đó mới nói:
"Chuyện kia là một bí mật to lớn...Khi có cơ hội, ta nhất định nói cho ngươi biết.
Vậy hiện tại không có cơ hội?
Ta có chút nhụt chí, thân thể uyển chuyển của A Mãn vòng qua phía sau ta, nghịch ngợm cười nói:
"Cô gia, ta đã lâu không tới như vậy, có phải ngươi sợ ta không cần ngươi hay không?”
Ta lập tức cảm thấy rất chột dạ, vội nói:
"Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta..."
Một ngón tay mảnh khảnh đặt lên miệng ta, khóe miệng của A Mãn cong lên, nở một nụ cười quyến rũ:
"Ngươi không cần nhiều lời, ta hiểu được.”
Nụ cười kia làm cho cả người ta cảm thấy khó chịu, giống như có chỗ nào đó ngứa ngáy nhưng lại không thể gãi được.
Sau đó, A Mãn vuốt ve khuôn mặt ta, nói với vẻ hài lòng:
"Ngươi gọi ta một tiếng khi nhớ đến ta, ta đã thấy rất vui rồi.”
Lúc này A Mãn mới nói cho ta biết, lần trước nàng không xuất hiện là bởi vì nàng bị bên trên triệu tập.
Chuyện này cũng kỳ lạ, sau khi A Mãn rời khỏi núi Hồ Cô, theo lý thuyết vị trí sơn thần sẽ để cho những người có bản lĩnh khác kế vị, tại sao lại có lệnh triệu tập từ phía trên, còn có chuyện của nàng?
A Mãn cười ranh mãnh nói, sau khi nàng vừa rời đi như vậy, tuy rằng núi Hồ Cô có người thay nàng làm công việc của Sơn thần, nhưng không dám thay thế vị trí của nàng, cho nên, hiện tại trên danh nghĩa nàng vẫn là Sơn thần của núi Hồ Cô, phía trên triệu tập, đương nhiên là phải đi.