Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 648 - Chương 648 - Giang Nguyệt Thiền

Chương 648 - Giang Nguyệt Thiền
Chương 648 - Giang Nguyệt Thiền

Chương 648: Giang Nguyệt Thiền

Giang tổng lập tức giới thiệu, những người đó lập tức tỏ ra kính phục, cảm ơn bọn ta mãi, rồi bắt đầu khen xã giao với Giang tổng, nói Giang tổng luôn luôn nhìn xa trông rộng, biết dẫn theo nhân tài trong nghề đến lo trước khỏi họa.

Giang tổng không để ý đến họ, nàng xoay sang nhìn ta:

“Em trai à, rốt cuộc...Có chuyện gì thế?”

Ta hỏi ông chú chín hãy còn đang ngơ ngác, hồi nãy gặp ma kiểu gì?

Ông chú chín chung quy lớn tuổi rồi, lần này bị quỷ quái phá rối nên trí nhớ suy giảm, may sao có mấy bà con nhiệt tình hóng chuyện ở đây nói cho bọn ta biết, vừa nãy ông chú chín không làm gì cả, chẳng qua là chuẩn bị thắp hương cho tổ tiên trong ngày lành tháng tốt hôm nay.

Trong buổi tụ họp của gia tộc như thế này, chắc chắn phải bắt đầu từ người có vai vế lớn nhất, nén nhang đầu tiên tất nhiên là do ông chú chín dâng cho tổ tiên. Nhưng hương của ông chú chín chưa cắm vào trong bát thì tay run lên, hương cũng rơi mất, sau đó ông lão bị ma nhập, bắt đầu đâm đầu vào cột.

Ta nhìn kỹ thì phát hiện trong nhà thờ tổ có những đốm màu xanh biếc lạnh mà ta mới có thể thấy không lâu.

Oán khí.

Còn có thể là gì nữa, nhất định là nhà họ đắc tội ai đó rồi.

Trong nhà thờ tổ, mọi người nhìn nhau, chỉ có mấy đứa bé vẫn khóc không ngừng, đều dưới năm tuổi, thiên nhãn vẫn chưa đóng lại, họ là nhân chứng sống thấy quái nhân ba mắt.

Ta nhờ họ miêu tả cụ thể quái nhân ba mắt trông ra sao, nhưng bọn trẻ nghe ta hỏi xong thì khóc càng hăng, một người phụ nữ xinh đẹp ôm đang ôm con dỗ dành tỏ ra bực dọc, quát vào mặt ta:

“Ngươi không phải là thầy bói sao? Không mọc mắt à, không biết tự đi mà nhìn à? Hỏi được thì cần các ngươi làm gì nữa?”

Giang tổng đanh mặt, đã có người đi tới kéo người phụ nữ xinh đẹp đó:

“Ngươi bớt cái mồm đi, xảy ra chuyện lớn như thế, chẳng phải bọn trẻ thấy à...”

Người phụ nữ xinh đẹp có xương gò má cao, vành mắt đỏ thẫm, đúng là tướng quả phụ, tròng trắng có tơ máu, ấn đường hiện hồng quang, có nét tướng nóng tính, quả nhiên nàng hất tay người kia ra:

“Xảy ra chuyện lớn thì đi tìm người xây nhà thờ tổ ấy! Có phải Tiểu Bảo nhà bọn ta làm ông già đâm đầu vào cột đâu!”

Nói xong nàng còn trừng ta:

“Tiểu Bảo nhà ta sợ hãi, khóc mãi rồi mà hắn còn trêu chọc nữa! Cái thứ gì...Không phải người nhà họ Giang, đứng đấy cáo mượn oai hùm, ta cực kỳ chướng mắt loại người giỏi nịnh bợ như thế này, nguyên một đám cứ như nhà quê lên tỉnh...Còn cả những người khác nữa.”

Nàng nói mát:

“Việc lớn trong nhà lại còn dắt chó nhà mình đến, định làm gì không biết.”

Chó?

Ngực Giang tổng phập phồng kịch liệt, nàng nói với giọng lạnh lùng:

“Chứng trầm cảm sau sinh của chị dâu vẫn chưa khỏi à? Hôm nay là ngày trọng đại, mang nàng đi, cho nàng uống thuốc.”

Người phụ nữ xinh đẹp nghe xong thì lập tức la lối om sòm:

“Giang Nguyệt Thiền, ngươi dựa vào đâu mà ra lệnh ở đây? Ngươi là cái thá gì? Bọn ta mới là người nhà họ Giang, một con đàn bà như ngươi có tư cách gì mà nhúng tay? Còn cả các ngươi nữa, một đám chỉ biết bợ đít, nếu chồng với cha chồng của ta...”

Nàng còn chưa nói xong thì đã bị lôi đi.

Trình Tinh Hà hỏi:

“Người này ngang ngược thế nhỉ, nhà họ Giang các ngươi tồn tại được nhờ nàng hay gì thế?”

Thư ký nhỏ giọng giới thiệu:

“Không phải, người phụ nữ này là vợ anh họ của Giang tổng, vốn dĩ còn mong đổi đời biến thành phượng hoàng nhờ kết hôn với người nhà họ Giang, nhưng ai ngờ vừa cưới vào cửa thì cha chồng chết, năm thứ hai chồng cũng qua đời, nàng giỏi ăn nhậu chơi bời nhưng không có tài hoa, quyền hành tài chính rơi hết vào tay Giang tổng. Nhờ vào đứa con mồ côi cha ở trong bụng, nàng tiếp tục ở lại nhà họ Giang chia cổ phần danh nghĩa, nhưng luôn cảm thấy mình bị thiệt. Lúc trước xây nhà thờ tổ, nàng cũng muốn giao công trình cho em trai mình thi công để kiếm tiền lời, đáng tiếc là em trai của nàng không được việc, cho nên ôm hận, ước gì nhà thờ tổ xảy ra chuyện! Náo loạn thế này âu cũng là do tham vọng to lớn nhưng mệnh mỏng hơn giấy.”

Trình Tinh Hà nghe xong thì tặc lưỡi:

“Mệnh số của người phụ nữ này không mỏng đâu, cứng lắm!”

Có những người như thế đấy, sắp sửa giẫm lên gạch vàng, nhưng vẫn cứ vồ ếch, hết thảy đều là số phận.

Giang tổng áy náy nói chị dâu là con nhà nghèo, tầm nhìn hạn hẹp, khiến ta chê cười.

Ta lắc đầu, thật ra ta cũng hiểu, mặt ngoài trông thì vẻ vang, nhưng thật ra càng là gia tộc lớn thì đấu tranh nội bộ càng kịch liệt, đến cả hoàng thất nhà Đường, nhà Thanh cũng không thể tránh khỏi.

Mấy đứa trẻ còn lại thấy người phụ nữ xinh đẹp và con của nàng bị đuổi đi thì càng sợ hơn, gào khóc cả buổi cũng không có ai có thể miêu tả rõ ràng quái nhân ba mắt cho ta biết.

Bọn ta tiến lên, bàn thờ đã sạch bong, không thấy gì cả, thậm chí ngay cả thần khí hoặc khí khác cũng không có, cực kỳ sạch sẽ.

Bình Luận (0)
Comment