Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 647 - Chương 647 - Đại Gia Tộc

Chương 647 - Đại Gia Tộc
Chương 647 - Đại Gia Tộc

Chương 647: Đại Gia Tộc

Giang tổng không phát hiện ra, đang định dẫn ta vào thì đột nhiên có người chạy tới, nói khẽ:

“Không ổn rồi, nhà thờ tổ xảy ra chuyện rồi!”

Giang tổng sửng sốt:

“Nhà thờ tổ mới sửa xong mà? Xảy ra chuyện gì?”

Người nọ nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng, nói:

“Có ma! Vừa rồi ông chú chín bị ma nhập, mấy đứa cháu họ năm tuổi trở xuống nói có một quái nhân đứng trên bàn thờ, sợ phát khóc.”

Nói đến đây, hắn ngập ngừng giây lát:

“Họ còn nói, quái nhân ấy...Có ba con mắt!”

Ba con mắt?

Trình Tinh Hà nói nhỏ:

“Nhà họ thắp hương không xem ngày hoàng đạo, đắc tội Nhị lang thần à?”

Nếu thật sự là Nhị lang thần hương khói nghi ngút, nhiều tín đồ thì không ai đắc tội nổi.

Nhưng đang yên đang lành sao lại đắc tội thần tiên lợi hại như thế?

Giang tổng cau mày, vội vàng dẫn ta vào, nói nhỏ:

“May mắn hôm nay em trai đến đây, lát nữa nhờ ngươi xử lý việc này.”

Ta còn chưa lên tiếng thì Trình Tinh Hà đã hớn hở nói người một nhà không cần khách sáo, Thất Tinh làm nghề này mà, tỷ tỷ cứ yên tâm.

Hắn biết Giang tổng rất hào phóng, chắc chắn sẽ không bủn xỉn với bọn ta.

Bạch Hoắc Hương nguýt Trình Tinh Hà tỏ vẻ khinh khi, thấy ta nhìn mình thì nàng cũng thuận tiện lườm ta một cái.

Vào nhà thờ tổ, ta thấy được nơi này được xây dựng rất tráng lệ, tô vẽ rực rỡ, tưởng chừng sắp sánh bằng cố cung, bên trong nguy nga lộng lẫy, linh vị xếp dày đặc. Ta nhìn lướt qua rồi lấy làm kinh hãi, trong số những bài vị ấy có một vài danh nhân thời xưa, từ thư họa gia nổi tiếng cho đến quý nhân khoa cử lưu danh dã sử, quả thực là đời đời đều có nhân tài, không hổ là gia tộc lớn.

Ta không có thời gian nhìn kỹ, vì tiếng khóc la trong nhà thờ tổ vô cùng hỗn loạn.

Mà trong không gian huyên náo này, còn vang lên một âm thanh rất kỳ lạ.

Là tiếng va chạm “cốc, cốc”, nhịp nhàng, đều đều, như có ai đó đang gõ mõ.

Mọi người trong nhà thờ tổ đều là những người tai to mặt lớn, đang vây quanh nơi phát ra âm thanh kỳ quái, thấy Giang tổng đến thì mới nhường đường, ta nhìn qua khe hở, tức khắc ngẩn ra.

Thảo nào lại có tiếng va đập, thì ra là một ông cụ đầu trọc đang đâm đầu vào cây cột bằng gỗ sưa!

Đâm từng cú như thể thật sự coi đầu mình là dùi trống, cái đầu bóng láng của đối phương đã be bét máu, nhưng dường như ông lão không nhận ra, vẫn đâm đầu vào cây cột với khuôn mặt không chút biểu cảm!

Việc này có thể gây chết người, mọi người xung quanh ngăn cản, nhưng không biết ông lão lấy đâu ra sức lực mà không ai ngăn được, khỏe như con trâu ấy.

Giang tổng há hốc mồm, nàng lập tức lại gần ngăn cản:

“Ông chú chín, ngươi sao thế?”

Vừa rồi có người nói ông chú chín bị ma nhập, thì ra là ông cụ.

Giang tổng cũng không ngăn cản được, suýt nữa bị đâm cho ngã nhào xuống đất, ngay lập tức nàng nhìn về phía ta.

Ta cũng không nhiều lời, ta cởi giày ra đánh lên gáy ông lão.

Người xung quanh thấy ta làm thế với ông lão thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch:

“Thằng nhãi này điên rồi à, làm cái gì đấy?”

“Làm thế là đại nghịch bất đạo, nhà họ Giang chúng ta sao lại có đứa con cháu thế này được!”

Nói xong thì muốn đánh ta, nhưng Giang tổng che cho ta, nàng nghiêm giọng:

“Ai dám động đến hắn thử xem!”

Có Giang tổng làm chỗ dựa, ta cũng không sốt ruột quay đầu lại mà tiếp tục cầm giày đánh chín phát liền.

Mỗi một phát đánh giống như đánh lên người đám con cháu hiếu thảo ấy, nhiều người chỉ muốn xông lên lột da ta, đặc biệt là người nhà ông chú chín.

Nhưng đến phát thứ chín, ông chú chín đột nhiên bất động như người máy hết điện, ngã sõng soài trên mặt đất.

Mọi người nhìn nhau, không biết ai hét lên:

“Ông chú chín bị tên nhóc kia đánh chết rồi!”

Tiếng hét giống như tiếng kèn hiệu lệnh, tất cả mọi người phẫn nộ lao về phía ta, Giang tổng sắp không ngăn cản được nữa, đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng ta:

“Ầm ĩ cái gì, yên lặng cho ta!”

Bạch Hoắc Hương.

Hình như người làm bác sĩ trời sinh có sẵn khí thế mạnh mẽ như vậy, nàng quát một câu, mọi người nhìn về phía nàng, đồng loạt im bặt, cũng không hiểu mô tê gì.

Bạch Hoắc Hương ngồi xổm xuống, vài chiếc kim châm cứu đột ngột xuất hiện giữa những ngón tay trắng nõn, nàng thuần thục đến độ giống như kim châm cứu vốn mọc trên tay nàng vậy.

Chín chiếc kim bắn ra, đâm vào chín đại huyệt trên đầu ông chú chín, chưa đến vài giây ông chú chín thình lình mở mắt ra, nghiêng đầu nôn mửa.

Bạch Hoắc Hương đã đẩy uế khí trong người ông lão ra.

Người nhà của ông chú chín thấy thế thì chạy lại ôm nhau khóc, ông chú chín nhìn họ với vẻ khó hiểu:

“Có chuyện gì thế?”

Nhưng ông lão sờ lên đầu mình, bỗng ngớ ra:

“Máu ở đâu ra nhiều thế này?”

Mọi người xung quanh thấy ông chú chín tỉnh lại thì kinh ngạc lắm, rồi lại càng bất ngờ hơn khi thấy ông chú chín không hề cảm thấy đau đớn, đồng loạt nhìn về phía ta và Bạch Hoắc Hương:

“Hai người họ, rốt cuộc là...”

Bình Luận (0)
Comment