Chương 652: Chuyện Tốt
Thật ra, thay đổi phong thủy và xua đuổi tà khí là chuyên môn của ta, ta quả thật có thể thay đổi chỗ đất này.
Nhưng ta vẫn chưa nắm rõ quan hệ nhân quả trong chuyện này nên đương nhiên không thể nói chắc chắn...ngoài ra, chuyện này vốn dĩ cũng là lỗi của Giang gia...người ta đang được phong ấn yên lành ở đây, ngươi đến động vào thân thể của người ta, đuổi người ta đi, đây chẳng phải là đến chiếm chỗ ở của người khác sao?
Con giun xéo lắm cùng quằn, đây là các ngươi nợ người ta, nếu hủy diệt đối phương, nghiệp chướng kéo theo sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó xảy ra những chuyện xui xẻo khác, ngay cả ta cũng sẽ gặp xui theo.
Khi nghe ta nói vậy, họ thấy cũng hợp lý, một vị trưởng bối lớn tuổi quay người lại gọi điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, họ bắt đầu thảo luận, ta nghe họ nói gì mà "cá chép" "không thể đến" "chờ một chút" gì đó.
Cá chép? Ta nảy ra một ý nghĩ, vừa định nghe rõ hơn thì Trình Tinh Hà lẩm bẩm nói:
"Nhà này cũng có tâm hồn ăn uống nhỉ, đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc ăn cá."
Trình Tinh Hà vừa lẩm bẩm, họ đã thảo luận xong, sau đó tươi cười quay người lại, khách sáo gửi gắm mọi chuyện cho ta, nói rằng sau khi sự việc được giải quyết, nhất định sẽ có hậu tạ. Ta nói khách sáo vài câu, họ cũng quay sang mắng mỏ người đàn ông ngực đầy lông lá một trận, nói rằng hắn năng lực kém cỏi sẽ không làm nên trò trống gì, bất tài vô dụng, cả đời này sẽ không nhờ vả gì được hắn, một kẻ vô dụng không có tiền đồ.
Sau khi đám đông giải tán, ta nhận thấy sắc mặt của người đàn ông ngực đầy lông lá có gì đó không ổn sau khi bị mắng, nhìn thấy ta đang nhìn hắn, vẻ mặt hắn càng trở nên khó coi, thấp giọng nói:
“Lo chuyện bao đồng, tên huynh đệ kết nghĩa nhà ngươi rảnh rỗi quá hả?”
Những người thất bại đều có một điểm chung, đó là họ không dám nhận trách nhiệm của mình.
Trình Tinh Hà mắng:
"Người anh em của ta có lòng tốt thu dọn mớ hỗn độn giúp ngươi, ngươi không biết ơn thì thôi, còn ở đó mà ăn cháo đá bát? Đúng là đồ qua cầu rút ván?"
Người đàn ông ngực đầy lông lá nghiến răng nghiến lợi:
"Tiểu tử thối, chẳng qua ta không tiện ra tay trước mặt mấy lão già kia, ngươi hãy chờ đấy, sau khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây."
Nghe vậy, Trình Tinh Hà nổi gân xanh lên, định mắng hắn tiếp nhưng ta kéo hắn lại, nói với tên ngực đầy lông lá:
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ lo cho bản thân mình trước...ngươi hãy lo lập di chúc gì đó trước đi. Sét đánh rồi ngươi không chuẩn bị kịp đâu."
Nghe vậy, người đàn ông ngực đầy lông lá mới nhớ lại những gì được viết trên cái rương, hai mắt hắn trợn tròn, định xông đến túm lấy cổ áo ta:
"Khốn kiếp, ngươi dám trù ta chết sao? Đừng nghĩ ngươi có gì đó với ả Nguyệt Thiền kia thì toàn bộ người nhà họ Giang sẽ tin lời ngươi..."
Đây quả là Burberry, sao ta có thể bị hắn làm kích động được chứ, vừa quay người lại, ta còn chưa vận khí hải lão tử, tên này đã lăn đùng ra đất, ngã sòng soài như chó gặm phân, hắn chảy máu mũi lần thứ ba.
Trình Tinh Hà thở dài, nói rằng hôm nay mũi của tên này chắc thủng rồi.
Đương nhiên hắn sẽ không phục, vừa đứng dậy đã muốn đánh ta nhưng vài trưởng bối xung quanh vây tới, người đàn ông ngực đầy lông lá không dám làm loạn trước mặt các trưởng bối nên nhỏ giọng nói:
"Lão tam ta đời này không tin có báo ứng, ngươi có giỏi thì mời Thiên Lôi xuống đánh ta đây này!"
Lúc hắn nói, người tài xế đến đỡ hắn dậy nhưng đã bị hắn đá văng ra.
Người vợ xinh đẹp của hắn cũng tới, muốn lau mặt cho hắn nhưng không biết là thẹn quá hóa giận hay là bình thường đã không coi trọng vợ mình, hắn dùng một tay lật nhào nàng và quay người rời đi.
Sức nàng yếu ớt, ta muốn tới đỡ nàng nhưng lại ngại không dám giúp đỡ, ta vội nhìn sang Bạch Hoắc Hương.
Bạch Hoắc Hương vội đến kéo nàng dậy.
Người vợ xinh đẹp gật đầu cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Các ngươi đừng giận chồng ta, chàng thật ra là một người tốt, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy.”
Gì cơ? Điều này thật buồn cười, nếu người như hắn cũng được xem là người tốt thì trên đời này không cần cảnh sát nữa rồi.
Không ngờ, người vợ xinh đẹp lại nghiêm túc nói:
“Thật đấy...Nếu không phải có hắn giúp ta, ta có lẽ đã chết từ lâu rồi. Bao năm qua, hắn có ơn rất lớn với gia đình ta, là người tốt bụng nhất ta từng gặp trong suốt cuộc đời này, nếu hắn có đắc tội với các ngươi thì cho ta xin lỗi các ngươi, chỉ mong các ngươi đừng làm khó hắn.”
Chúng ta làm khó? Điều này thật nực cười, nhưng kể cũng lạ, ta biết rõ tên lão tam này, nhưng người vợ xinh đẹp này dường như cũng không giống như đang nói dối.
Hắn còn làm chuyện tốt sao?