Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 653 - Chương 653 - Ông Chú Già

Chương 653 - Ông Chú Già
Chương 653 - Ông Chú Già

Chương 653: Ông Chú Già

Ta vừa định nhìn tướng mạo của người vợ xinh đẹp thì nàng đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói:

“Ta là người ở đây, xem như giúp chồng ta tích đức trừ tội, ta sẽ nói cho các ngươi biết một chuyện, ngươi đi ra bên ngoài từ đường, đào dưới cây lê núi, nói không chừng có thể tìm ra chút manh mối."

Cây lê núi?

Ta vừa định hỏi, nàng đã nhỏ giọng nói:

“Chồng ta rất hay ghen tuông, ta không tiện ở lại lâu, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói...Nếu sự việc được giải quyết, phiền các ngươi nhất định phải giúp chồng ta, đừng để hắn gặp phải báo ứng nào."

Nói xong, nàng xoay người vội chạy đi.

Nàng dường như biết gì đó.

Ta còn chưa kịp hỏi thêm thì đột nhiên thấy đau sau gáy, ta quay đầu lại, thì ra là Bạch Hoắc Hương.

Bạch Hoắc Hương lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt bừng bừng lửa giận:

"Vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp là ngươi đã muốn dán mắt vào nàng rồi đúng không?"

Ta vội nói:

“Ta không có ý đó…”

Bạch Hoắc Hương không đợi ta nói hết lời đã đi đến cây lê núi trước:

"Đồ tra nam."

Trình Tinh Hà nháy mắt với ta:

“Chúc mừng ngươi đã có thêm biệt hiệu mới.”

Hai thằng ngốc.

Ta cũng nhanh chóng đi theo.

Cây lê núi đó chắc đã già lắm rồi, chắc cũng phải mấy trăm năm tuổi, bây giờ đang là thời điểm sai quả, cành lê ẹo đi vì có quá nhiều quả.

Nhưng vừa đến gần cây lê này, một luồng âm khí liền ập đến khiến người ta rùng mình.

Trình Tinh Hà trèo lên định hái một quả để ăn nhưng lại giật nảy mình, buông tay ra, hạ giọng nói:

“Cây lê này được vun trồng từ một thứ gì đó không tốt.”

Trong lòng ta đã có tính toán, khi nhìn kỹ quả thật dưới cây lê này có một màu xanh biếc lạnh lẽo.

Cmn, rốt cuộc đã chôn thứ gì mà oán khí lại lớn như vậy?

Ta lấy đồ nghề đào dưới gốc cây, càng đào oán khí càng dữ dội, cảm giác lạnh buốt khiến ta rùng mình.

Có rồi...Dưới đáy quả nhiên có một cái hộp, đúng như miêu tả của người đàn ông ngực đầy lông lá, nó được khóa bằng xích sắt, bên trên có một tấm bùa!

Trình Tinh Hà sững sờ:

"Thứ này...có đến hai cái sao?"

Ta trả lời:

"Những thứ này đều có đôi có cặp."

Trình Tinh Hà trở nên phấn khích:

"Ngươi đoán được đó là thứ gì rồi sao?"

Ta đã đoán được hòm hòm.

Nhưng sao người vợ xinh đẹp đó lại biết?

Nhưng chưa đợi ta kịp định thần lại, bỗng có một bàn tay đặt lên vai ta:

“Đừng lo, chuyện còn lại cứ để chúng ta lo.”

Gì cơ?

Ta quay lại thì nhìn thấy một chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ này...cũng là Địa cấp, hơn nữa còn giống với Hắc Bạch Vô Thường, là nhất phẩm Địa cấp!

Ô Kê tuổi đời còn trẻ mà đạt được Địa cấp là đã lợi hại lắm rồi, không ngờ người này còn mạnh hơn Ô Kê gấp mấy lần, hắn đã đạt được nhất phẩm Địa cấp, cấp bậc mà nhiều người cả đời cũng khó đạt được.

Đây là lần đầu tiên chúng ta thấy một nhất phẩm Địa cấp trẻ tuổi như vậy.

Hơn nữa...khi nhìn kĩ, hắn còn có khí chất cao quý độc nhất vô nhị của người nhà họ Giang.

Quả nhiên, hắn đã nhìn rõ phẩm cấp của chúng ta, hắn khẽ mỉm cười với chúng ta, ngoài việc đầy vẻ gia giáo ra, hắn còn vô cùng tự cao:

"Ta họ Giang, Giang trong mười hai thiên cấp của giang hà hồ hải."

Mặc dù là hậu duệ của mười hai thiên cấp, nhưng tên họ Giang này lại mạnh hơn cả Hải Nghênh Xuân, Hắc Bạch Vô Thường và Để Hồng Nhãn trước đó, hơn nữa còn lợi hại hơn rất nhiều.

Trình Tinh Hà đột nhiên trở nên không vui:

"Vậy thì sao, chuyện này là chúng ta xử lý trước, ngươi muốn hớt tay trên hay gì?"

Giống như khi ta hớt tay trên vụ làm ăn của Để Hồng Nhãn, hớt tay trên là chuyện đại kỵ trong ngành này...người hớt tay trên thì bị xem là vô đạo đức, người bị hớt tay trên thì bị xem là không có bản lĩnh.

Người thanh niên họ Giang lập tức cười to:

"Ngươi nặng lời rồi...Chuyện riêng của Giang gia đâu thể làm khó người ngoài? Chuyện này truyền ra ngoài cũng không hay ho gì, các trưởng bối của tộc không hiểu điều này, mong các ngươi bỏ qua."

Ta cũng đã nhìn ra cung Điền Trạch của hắn hơi phát sáng, hắn cũng được xem là chủ nhân ở đây, là đồng tộc của Giang gia.

Giang gia là dòng tộc lớn, con cháu đuề huề, trong ngành nghề nào cũng đều có nhân tài.

Nhưng Trình Tinh Hà vẫn không cam tâm, hắn kiên quyết chặn trước cái rương:

"Nếu ngươi đến sớm hơn thì không sao, nhưng bây giờ đồ là do chúng ta tìm được, vì thế chuyện này chúng ta sẽ xử lý đến cùng, bây giờ ngươi đến cướp công lao chẳng khác nào cướp bát cơm của người khác?”

Người thanh niên đó bắt đầu nhìn chúng ta với ánh mắt phiền phức, thậm chí còn không thèm nói chuyện với chúng ta, cứ thế quay đầu lại quát:

“Ông chú già?”

Bỗng chốc một đám người vây quanh chúng ta, họ đều là những trưởng bối đã thảm thiết cầu xin chúng ta lúc nãy.

Những trưởng bối kia đều rất có thiện cảm với tên họ Giang trẻ tuổi này:

"Tiểu Cảnh, may mà ngươi đã tới kịp thời, nếu không gia đình không biết phải làm thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment