Chương 654: Ơn Cứu Mạng
"Đúng vậy, dù sao con cháu trong nhà mình thì vẫn yên tâm hơn, người ngoài chung quy vẫn không bằng."
Trình Tinh Hà tức giận:
"Các ngươi xem chúng ta là vỏ chuối, ăn xong rồi vứt đi sao? Vừa rồi các ngươi còn..."
Bây giờ đã không còn ai để ý đến chúng ta nữa, thậm chí có người còn kéo chúng ta lùi về sau và bảo chúng ta đừng cản đường kẻo làm chậm trễ đến công việc của tên họ Giang kia.
Tên họ Giang không thèm nhìn chúng ta mà ngồi xổm xuống trước cái rương.
Sếp Giang cũng đi qua, nàng cũng rất khó xử với chuyện này, ta lắc đầu nói không sao và tránh sang một bên.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, chúng ta chỉ là người ngoài, người ta đương nhiên sẽ không đứng về phía chúng ta.
Trình Tinh Hà nghiến răng:
"Nhưng ta không cam tâm, dựa vào đâu chứ? Chúng ta đào muốn đổ máu mới tìm thấy, chỉ với một câu nói mà công sức của chúng ta coi như công cốc? Ít ra cũng phải trả công chúng ta đã trải đường trước cho hắn chứ."
Ta nói không sao, ngươi cứ chờ đi, qua mấy canh giờ nữa tên họ Giang nhất định sẽ đến cầu xin chúng ta.
Trình Tinh Hà nghe vậy liền lấy lại tinh thần:
"Ý của ngươi là gì? Thứ kia lợi hại vậy sao, tên họ Giang kia cũng không giải quyết được hả?"
Ta không dám nói chắc...nhưng cung Tai Ách của tên họ Giang đó có khí đen, nó tích tụ rất nhanh, giao với ấn đường, nhìn vào tốc độ, trong vòng ba giờ nữa sẽ có một thảm họa đẫm máu.
Bên trong cái rương một thứ rất đáng sợ.
Sau khi hỏi thăm thì mới biết người thanh niên đó tên là Giang Cảnh, là cháu trai lớn của ông lão Giang, Giang Tàng Thổ của mười hai thiên cấp, hắn được xem là nhân tài mới nổi ở thế hệ của mình, nghe nói còn lợi hại hơn cả Giang Tàng Thổ lúc còn trẻ, là người kế vị hàng đầu của ông lão Giang.
Giang Tàng Thổ...Ta nhớ ra rồi, bà của Giang Thần đã giúp ta tìm hiểu, tên chữ của Giang Qua Tử là Giang Tàng Thủy.
Hai người này thật sự là huynh đệ sao?
Tên Giang Qua Tử này không biết bây giờ thế nào rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Nhìn thấy người nhà họ Giang chuyển cái rương ra ngoài, ở đây đã không còn chuyện cho chúng ta nữa, ta bèn bước ra ngoài hai bước, muốn xem Giang Cảnh xử lý cái rương như thế nào, kết quả không cẩn thận va phải một người.
Là người vợ xinh đẹp của gã đàn ông ngực đầy lông lá.
Ta và nàng cũng rất có duyên với nhau, nhưng mới một lúc không gặp nàng, nàng bây giờ đã trông giống như một phụ nữ Trung Đông, chiếc khăn che đi nửa khuôn mặt.
Chuyện gì vậy? Nhìn thấy đó là ta, nàng vội cúi đầu:
“Ngươi đã tìm thấy đồ chưa?”
Giọng nói không thể lừa dối, nàng có một giọng mũi đặc sệt, rõ ràng nàng vừa mới khóc.
Lúc này, một cơn gió mạnh tình cờ thổi qua thổi bay đi chiếc khăn che mặt của nàng, ta nhìn mặt nàng, và rồi ngẩn người một lúc.
Ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt của nàng sưng tấy, một bên mắt đỏ ngầu, nàng bị thương rất nặng.
Những vết hằn đó...giống như bị đập bởi một vật cứng nào đó.
Nàng vội vàng che mặt:
"Ta...ta không cẩn thận bị ngã..."
Bị ngã sẽ không để lại những vết thương đầy vết hằn như vậy, vết hằn đó giống như ...
"Chồng ngươi dùng gạt tàn đập vào mặt ngươi à?"
Nàng sững sờ một lúc, biết rằng không giấu được ta nên đành thú nhận.
Hóa ra vừa rồi nàng quay lại lau mặt cho chồng, nhưng chồng nàng thấy nàng nói thêm vài câu với ta, hắn nói nàng đê tiện liền dùng gạt tàn đập nàng khiến nàng giãy giụa một hồi lâu.
Tên này sao có thể ra tay tàn nhẫn với một người phụ nữ như vậy?
Thấy vậy, ta cảm thấy rất khó chịu nhưng dù sao đó cũng là chuyện của vợ chồng họ, không đến lượt người ngoài như ta đến nói chuyện đạo lý, ta không kìm được hỏi:
“Rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt?”
Khi nhắc đến chồng, trông nàng vẫn rất xúc động:
“Ơn cứu mạng”.
Thì ra gia đình của người vợ xinh đẹp này từng mở xưởng chế biến gỗ ở đây, cũng có thể xem là dư dả, vốn dĩ gia đình rất vui vẻ hòa thuận, nhưng có một năm xưởng chế biến gỗ bị người ta lừa, không những thiệt hại thua lỗ nặng nề mà có thể còn phải ra hầu tòa, gia đình không chịu nổi nữa, là lão tam đã giúp đỡ gia đình họ nên mới có thể tránh được cảnh ngồi tù.
Gia đình họ đương nhiên vô cùng biết ơn ân tình của lão tam, nói rằng cả đời này sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa của hắn, dù có vất vả thế nào cũng phải trả lại số tiền của lão tam. Lão tam bảo họ không cần phải lo lắng, hắn còn thường xuyên đến nhà họ làm khách, chung sống rất hòa thuận.
Tiếc rằng phúc vô song hành, họa vô đơn chí, hôm đó là ngày người vợ xinh đẹp lên thành phố nhận giấy báo nhập học, lão tam lái xe chở nàng vào thành phố, nhưng vừa đến thành phố, xưởng chế biến gỗ đã bốc cháy, lão tam lập tức lái xe trở về, liều mạng vào xưởng cứu người khiến bản thân toàn thân bị bỏng, đáng tiếc cha, mẹ và anh trai nàng đều đã bị lửa thiêu rụi.