Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 655 - Chương 655 - Tiếng Hét

Chương 655 - Tiếng Hét
Chương 655 - Tiếng Hét

Chương 655: Tiếng Hét

Nhà bọn họ vốn đã ít người, nàng bỗng trở thành một cô nhi không nơi nương tựa, gia sản cũng không còn, không biết sau này sẽ nương nhờ vào ai, là lão tam đã kiên quyết gánh vác chuyện gia đình, hắn sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, nàng cảm kích vô cùng, thề rằng đời này có làm trâu làm ngựa cũng phải trả hết công ơn của lão tam.

Kết quả lão tam cười nói, nếu ngươi thật sự muốn báo đáp, không cần đợi kiếp sau, kiếp này báo đáp là được rồi.

Lão tam đã ly dị vợ, hắn muốn lấy người vợ xinh đẹp này.

Người vợ xinh đẹp đã không còn nơi nào để đi, lại là người trọng tình nghĩa, nhớ tới việc lão tam đã đối xử với gia đình nàng rất tốt nên nàng đương nhiên đã đồng ý.

Nàng muốn dùng cả đời này để báo đáp ân tình của lão tam.

Có thể dễ dàng nhìn ra...sau khi kết hôn, lão tam không còn thương yêu người vợ xinh đẹp nữa, hắn biết vợ của mình không thể bỏ chạy được nữa.

Nhưng...người bản địa?

Ta hỏi tiếp, mảnh đất này trước đây là của gia đình ngươi?

Người vợ xinh đẹp gật đầu, mảnh đất này bao đời nay đều là của nhà họ...tổ tiên để lại di thư bảo con cháu phải bảo vệ mảnh đất này, tuyệt đối không được bán nó đi.

Tuy nhiên, là người thừa kế duy nhất, người vợ xinh đẹp lại là người của lão tam, mảnh đất này đương nhiên cũng thuộc về lão tam.

Nhưng lão tam đã nhanh chóng thanh lý mảnh đất này, hắn báo với nhà họ Giang, nói rằng bên mình có một mảnh đất cửu tử liên hoàn, vừa hay có thể dâng lên nhà họ Giang làm từ đường, cũng có thể coi như là tấm lòng hắn dành cho nhà họ Giang.

Quả nhiên, mấy trưởng bối Giang gia vừa nghe tới cửu tử liên hoàn thì liền mỉm cười nhận lấy mảnh đất, lão tam vốn đã bị loại khỏi gia phả lại được Giang gia tiếp nhận như một phần thưởng.

Thảo nào nàng biết chuyện cây lê núi!

Ta vội hỏi, ngươi biết bao nhiêu về mảnh đất này?

Người vợ xinh đẹp do dự một chút, nhỏ giọng nói:

"Ta mới đầu cũng không tin...Cha của ta từng nói nơi này có thần tiên, gia đình chúng ta cũng đã đồng ý sẽ bảo vệ các vị thần tiên của mảnh đất."

Thần tiên?

Người vợ xinh đẹp nghiêm túc gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Vị thần tiên đó có ba mắt."

Ta lập tức trở nên phấn khích và bảo nàng kể lại chi tiết.

Thì ra tổ tiên mấy đời của người vợ xinh đẹp này nửa đêm thức dậy thấy trong sân xuất hiện hai người, một người ngồi giữa sân, một người ngồi dưới gốc cây lê, hai người đối mặt nhau từ xa, họ đều ướt sũng trong mưa, run rẩy trong cơn mưa nặng hạt.

Tổ tiên đó tốt bụng, nghĩ rằng họ là những người tị nạn không có nơi nào để đi, vì vậy đã bảo họ vào nhà để trú mưa.

Hai người kia suy nghĩ một lúc rồi nói được thôi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ một số việc, thứ nhất, các ngươi cho chúng ta một phiến đá xanh để làm chỗ ở, thứ hai, tuyệt đối không được sử dụng mảnh đất này vào mục đích khác, thứ ba, ngoại trừ con cháu đời sau, không được kể chuyện này với ai khác

Nếu làm được những điều này thì các ngươi sẽ bình an vô sự, nếu phả hủy nó thì sẽ là đại họa.

Tổ tiên này cũng thấy khó hiểu, thầm nghĩ vào trốn mưa mà lại có nhiều yêu cầu như vậy, vừa định nói thì thấy trên trời lóe lên một tia chớp, trong đó có một người có ba con mắt.

Con mắt thứ ba đó tỏa sáng tứ phương giống như thần Nhị Lang trong miếu thờ.

Khoảnh khắc này khiến tổ tiên vô cùng sợ hãi, lúc ấy hắn đã ngất lịm đi, khi tỉnh dậy, dù duy nghĩ thế nào cũng thấy có gì đó không đúng, đến nơi mà người trong mơ nói để xem, hắn suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Nơi đó đúng là có hai cái rương, đất bị mưa rửa trôi, góc rương lộ ra bên ngoài dính đầy bùn đất.

Hắn vô cùng sợ hãi, cho rằng mình thực sự gặp được thần tiên, liền vội vàng xử lý cái rương theo lời người trong mộng nói, chúng đã được cất giữ ở đây nhiều năm.

Chuyện này đương nhiên phải giữ bí mật, tuyệt đối không được nói với người khác. Vì vậy, người vợ xinh đẹp không dám nhiều lời khi nhìn lão tam đem miếng đất tổ tiên của mình dâng tặng Giang gia làm từ đường.

Nhưng không ngờ quái vật ba mắt xuất hiện, nhìn thấy hắn sẽ giết người, nàng biết lão tam sẽ không tin chuyện này, nói ra cũng vô ích, đang lo lắng, may mà ta là người có bản lĩnh, kể hết chuyện này với ta sẽ giúp ta nghĩ ra được gì đó.

Hóa ra chuyện là như vậy.

Người vợ xinh đẹp nói đến đây, sợ chồng lại phát hiện nên vội vàng bỏ đi.

Trình Tinh Hà thở dài:

"Người vợ này đúng là mệnh khổ...bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền."

Bạch Hoắc Hương nhìn bóng lưng của người vợ xinh đẹp kia, trong lòng không còn ác cảm nữa, thở dài một hơi, quay sang nhìn ta:

“Ngươi có biết loại thần tiên ba mắt này không? Không lẽ thật sự là thần Nhị Lang?"

Ta vừa định nói thì bỗng nghe bên trong từ đường truyền đến một tiếng hét.

Nghe tiếng hét...giống như giọng của tên Giang Cảnh đó!

Bình Luận (0)
Comment